“Không, không ạ, cháu chỉ đến để gửi bài vở cho cậu ấy rồi đi ngay ạ” Lâm Hạ Ly nhanh chóng từ chối để giảm thiểu sự bối rối.
“Hạ Gia Huy ra ngoài mua đồ ăn rồi, lát nữa nó sẽ trở lại. Cháu ăn trái cây trước, có khách từ xa đến, chú làm sao có thể đối đãi như vậy được, huống chỉ còn là bạn học của con trai chú nữa” Cha của Hạ Gia Huy nói với Hạ Ly bằng giọng rất hiền từ.
Lâm Hạ Ly khi thấy cha của Hạ Gia Huy nói vậy thì cũng khó mà từ chối, trông chú ấy rất tốt bụng và dễ thương, hơn nữa cô bé vẫn chưa nhìn thấy Hạ Gia Huy, nếu rời đi lúc này cũng không hay lắm, vì vậy cô bé ngồi trên ghế đẩu trò chuyện với cha cậu ấy về thói quen hàng ngày.
“Chú ơi, cháu gọt táo cho chú nhé” Sau khi Lâm Hạ Ly trò chuyện với cha của Hạ Gia Huy một lúc, cô thấy chú ấy thực ra rất tốt bụng, tràn đầy hi vọng vào cuộc sống tương lai, lạc quan và vui vẻ. Nhất là khi nói đến Hạ Gia Huy, trên mặt chú ấy tràn đầy vẻ tự hào.
“Hạ Gia Huy, đứa nhỏ này từ nhỏ đã cố gắng phấn đấu, không bao giờ để chú phải lo lắng, học hành luôn luôn là số một, không đánh nhau với các bạn, sau khi học về còn giúp chú nấu cơm giặt quần áo, hàng xóm đều rất ghen tị với chú” Cha của Hạ Gia Huy mặt nở nụ cười, vô cùng tự hào khi nhắc tới Hạ Gia Huy.
“Đúng vậy, Hạ Gia Huy bây giờ cũng đang đứng số một trong lớp, chưa từng bị vượt qua!” Lâm Hạ Ly cảm thấy người chú này rất tốt bụng, rất nhanh đã có thể làm thân.
“Thật sao? Cháu thì sao? Cháu có thích học không?” Cha của Hạ Gia Huy nhìn Lâm Hạ Ly cười hỏi.
“Ha ha, cháu, cháu học kém kinh khủng, luôn bị anh cháu mảng mỏ!” Lâm Hạ Ly hơi xấu hổ khi nhäc đến việc học của mình, cô bé cũng chưa bao giờ được giáo viên khen ngợi “Làm sao có thế được? Cháu là một cô bé rất thông minh. Chăm học là có thể học giỏi lên rồi!” Cha của Hạ Gia Huy nhìn Lâm Hạ Ly khẳng định.
“Thật không ạ? Đây là lần đầu tiên có người khen cháu như thế này đấy ạ!”
Lâm Hạ Ly lần đầu tiên nhận được lời khen ngợi như vậy, hai người cứ cười nói không thôi “Theo chú, con gái hãy chăm chỉ học hành. Có bản lĩnh của chính mình mới là tốt nhất. Cái gì mà gả vào gia đình giàu có, những cái đó đều dựa vào người khác mà thôi, cũng chẳng an toàn, cái gì của người khác thì cuối cùng cũng là của người khác, chẳng có gì của mình cả”
Cha của Hạ Gia Huy trầm ngâm tiếp tục: “Cháu có được bản lĩnh. Đó là phước lành của chính mình. Người khác không thể lấy đi và cũng không thể phá hủy nó, vì vậy việc học tập chăm chỉ vẫn là một vấn đề rất quan trọng, những thứ khác có hay không quan trọng.”
Lâm Hạ Ly cảm thấy vô cùng xúc động khi nghe cha của Hạ Gia Huy nói cho cô bé vê những chiêm nghiệm trong cuộc sống, cô nghĩ rằng cha của Hạ Gia Huy tuy không học nhiều nhưng lại nhìn thấu sự thật đơn giản nhất. Thế nhưng cứ thảo luận về chủ đề này mãi thì khó mà tránh khỏi cảm giác máy móc, công thức hoá.
Lâm Hạ Ly tò mò về thời thơ ấu của Hạ Gia Huy, vì vậy cô bé đã chuyển chủ đề sang Hạ Gia Huy.
“Chú à, Hạ Gia Huy từ nhỏ đã khôn ngoan như thế này sao?”
“Ừ, từ nhỏ nó đã thế này rồi, nhưng đôi khi cũng nghịch ngợm lảm đấy” Cha của Hạ Gia Huy chìm vào những hồi ức, khóe miệng nhếch lên cười.
“Khi nào ạ? Tại sao cậu ấy lại nghịch ngợm?” Lâm Hạ Ly bị tò mò khi nghe điều này.
Hạ Gia Huy mà cũng có lúc nghịch ngợm sao.
Cô bé liên tục hỏi.
“Ha ha, Hạ Gia Huy, đứa nhỏ này đôi khi rất cố chấp, đừng nói với nó là chú đã kể với cháu nhé!” Cha Hạ Gia Huy thấp giọng, lộ ra vẻ thần bí.
“Vâng” Lâm Hạ Ly lập tức vểnh tai lên, chuẩn bị nghe cha cậu ấy nói về những chuyện hồi nhỏ.
“Khi Hạ Gia Huy còn nhỏ, gần nhà chú có một người hàng xóm. Người hàng xóm đó rất độc đoán và keo kiệt. Nhà họ có nuôi gà nhưng không bao giờ nhốt lại, luôn cố tình thả chúng để ăn thức ăn của gà nhà người khác.
‘Sau khi gà béo lên rồi, họ mới bán lấy tiền hoặc để ăn” Cha của Hạ Gia Huy cho biết.