“Dạ! Mẹ, con hiểu rồi, từ nay về sau con sẽ cố gắng trở thành bản thân mình, điều đầu tiên con nên làm là vì bản thân mà sống, con càng sống vui khỏe, thì Hạ Gia Huy mới càng thêm thích con! Con không lo cho cậu ấy đâu, dẫu sao thì cậu ấy cũng tuyệt vời đến thế cơ mà.”
Lâm Hạ Ly khi nhắc về Hạ Gia Huy thì chất chứa nỗi kiêu ngạo vô bờ, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉm ngọt ngào, sự thấu suốt ngây ngô ấy càng khiến cho cô bé thêm đáng yêu hấp dẫn. Nói đoạn, Lâm Hạ Ly còn phải quay về trường học, ngay lập tức nhấc bước đi.
Để lại hai người anh trai ngốc nghếch hãy còn ngơ ngẩn ngồi đờ ra trên sô pha.
“Hai đứa nghĩ cái gì trong đầu đấy? Ngớ ra hết thế kia.”
Lê Nhật Linh cười vỗ vỗ bờ vai hai người họ.
“Bây giờ con mới hiểu được câu kia của anh cả đấy.”
Lâm Chí Linh hoàn hồn, ý nghĩ sâu xa mà nói một câu.
“Câu gì vậy?”
Lâm Hòa Phong hỏi.
“Phụ nữ quả là một loài động vật kỳ quái.”
Dứt lời đã líu ríu quay về phòng ngủ.
“Mẹ, hai cái đứa này bị gì vậy?”
Lâm Hòa Phong vẫn chả hiểu nỗi mô tê gì.
Lê Nhật Linh không nói lời nào, nhìn thấy ba người con của mình giờ đều trưởng thành cả, cô cảm thấy như mình vừa hoàn thiện ba tác phẩm nghệ thuật cực kỳ quý báu, khóe mắt chan chứa ý cười.
Lâm Hạ Ly rất dứt khoát quay về trường học, bắt đầu lại sự cố gắng khắc khổ như đoạn thời gian trước đây.
Cô bé nghĩ, bản thân mình vậy mà cứ suốt ngày quấn rít lấy bên người Hạ Gia Huy, có khi đã vô tình đè ép lên người Hạ Gia Huy quá nhiều áp lực, từng giây từng phút đều nhắc nhở Hạ Gia Huy rằng cậu ấy và cô, quá thực khác nhau.
Vậy nên, khi Lâm Hạ Ly nghe những lời mà mẹ mình nói ban trước, thật sự thấu hiểu, bản thân mình là một người con gái, thì nên độc lập, tự chủ, sự xinh đẹp tự thân, tốt hơn rất nhiều so với việc dựa dẫm vào người đàn ông nào đó.
Lâm Hạ Ly quyết tâm học tập cho thật giỏi, cô bé không thể cứ thế mà khiến Hạ Gia Huy ngày một áp lực hơn, nếu sắp tới muốn dành một khoảng thời gian yên tĩnh lại, cô bé cũng sẽ chừa lại khoảng không gian tự do thoải mái hơn cho cậu ấy. Thấu tỏ tất cả mọi chuyện rồi, Lâm Hạ Ly lập tức vùi đầu vào việc học tập cực kỳ gấp gáp.
Vốn là Lâm Hạ Ly cực kỳ hời hợt trong việc học, vậy nên chuyện học hành của cô bé cực kỳ bết bát, song cô lại được di truyền mã gen cực kỳ xuất chúng của bố mẽ, vừa thông minh nên cô chỉ cần ngày một cố gắng là đã có thể bổ túc toàn bộ mớ kiến thức đã bị rơi rớt này. Những tri thức khó nhằn ấy, cô bé chỉ cần tập trung toàn bộ chất xám vào đó và ngâm cứu. Cô gái nhỏ này cũng rất chịu thương chịu khó, thường xuyên nhất quyết phải thấu tỏ toàn bộ kiến thức học trong ngày hôm ấy thì mới chịu lên giường nằm ngủ.
Trong lúc ấy, dăm ba bận Lê Nhật Linh sẽ vào phòng cô xem cô bé thế nào, đưa cho Lâm Hạ Ly ít cạnh mình nấu hoặc ly cà phê mình tự pha. Nhìn thấy Lâm Hạ Ly cố gắng đến vậy, Lê Nhật Linh cảm thấy vui mừng vô cùng, xem ra, những lời ngày ấy cô nói hẳn đã có tác dụng.
Thời gian cứ ngày rồi lại đêm trôi dăm ba lượt, Lâm Hạ Ly bận túi bụi trong mớ sách vở và bài tập, đến tận cuối kỳ, số bài tập của các môn ngày càng choáng ngợp. Cũng trong khoảng thời gian này, thành tích của cô bé trong lớp học đã lọt hẳn vào top mười, chủ nhiệm lớp cực kỳ ngỡ ngàng, khó mà ngờ được cô bé lại chịu khó tiên tiến trong học tập như vậy.
Chạng vạng, Lâm Hạ Ly lấp ló sau chồng tập vở ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh nắng chiều chiếu bên ngoài cửa sổ, cô bé nghĩ đến Hạ Gia Huy, trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhung cậu. Không biết khi nào Hạ Gia Huy mới trở lại được đây, cô bé nghĩ vẩn vơ, Hạ Gia Huy hẳn cũng rất khát khao bản thân cậu sẽ có một ngày mà khi ấy cậu cũng có thể nhàn nhã ngồi ngắm trời chiều bóng ngả về tây như thế này nhỉ.