“A, cuối cùng cũng tan học rồi.”
Nghe tiếng chuông, nhìn thấy giáo viên bước một chân ra khỏi lớp học, Lâm Hạ Ly lập tức duỗi eo vươn vai.
“Thế nào, có ổn không.”
Giọng nói ấm áp truyền đến từ phía sau lưng, Lâm Hạ Ly quay đầu cười khẽ.
“Không sao, thì ra thế giới học sinh giỏi là khổ như vậy.”
“Khổ thế nào?”
Hạ Gia Huy vừa thu dọn sách vở, vừa ngẩng đầu thản nhiên nói chuyện với Lâm Hạ Ly.
“Còn khổ hơn so với ngủ nữa.”
Lâm Hạ Ly nhe răng cười đáp lại, giống như một đứa nhóc tinh nghịch.
“Vậy sau này có thể cậu sẽ còn khổ hơn thế nào, cậu có chịu được không?”
“Đi, ai nói tớ không được, Hạ Gia Huy cậu có thể, Lâm Hạ Ly tớ cũng có thể.”
Lâm Hạ Ly vỗ ngực, thề son sắt hứa hẹn, dáng vẻ có vài phần đáng yêu.
“Ừ.”
Hạ Gia Huy khoa trương gật đầu, trong ánh mắt lộ ra sự giảo hoạt.
“Tớ chuẩn bị làm xong bài tập toán mới về nhà, bạn học Hạ Ly thì sao?”
Lâm Hạ Ly nhìn cậu một cái, trong lòng cảm giác không ổn, chính là nghe thấy ba từ bài tập toán là đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
“Cái này, bạn học Hạ Gia Huy, tớ vừa mới nhớ ra hôm nay nhà tớ có việc, tớ về trước đây.”
Muốn rời khỏi chỗ này, Lâm Hạ Ly vừa mới đứng dậy đã bị một bàn tay phía sau kéo quai đeo cặp sách lại.
Tự làm bậy không thể sống, Lâm Hạ Ly nhíu mày, chỉ có thể phẫn nộ quay đầu, nhìn Hạ Gia Huy, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Hạ Gia Huy, hôm nay tớ hơi mệt, ngày mai, để ngày mai được không.”
Vừa đấm vừa xoa, cô bé giơ ba ngón tay lên thề, muốn nhận được sự đồng tình của Hạ Gia Huy.
“Không được.”
Hạ Gia Huy quyết đoán từ chối lời thỉnh cầu của cô bé, cậu ngồi xuống ghế, mở vở bài tập đến bài muốn làm ra rồi đẩy đến trước mặt Lâm Hạ Ly.
Cũng không thèm để ý vẻ mặt không còn luyến tiếc cuộc sống của Lâm Hạ Ly khi nhìn thấy đề toán học.
“Tớ xem thành tích kỳ thi lần trước của cậu rồi, tổng điểm không tồi, chỉ là học lệch quá nghiêm trọng, nếu không học toán kỹ hơn thì thành tích của cậu rất khó có không gian để tiến bộ.”
Ngữ khí của Hạ Gia Huy có phần cứng rắn, làm cho Lâm Hạ Ly không thể từ chối.
“Được rồi.”
Lâm Hạ Ly vểnh vểnh cái miệng lên, mặc dù nhìn những đề toán kia có hơi khó chịu nhưng vì được gặp Hạ Gia Huy, cũng vì được về nhà, cô bé không thể không nói với mình là cắn răng chịu, kiểu gì cũng phải làm được nó.
Vừa cầm bút và lấy giấy xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Ôi, Hạ Ly, ở bên ngoài có anh và Hòa Phong đang đợi nè, sao em còn chưa ra nữa vậy?”
Lâm Chí Linh dựa vào cửa xe, điện thoại thì để bên tai, nhìn trong sân trường càng lúc càng ít người, có chút bực bội ngán ngẩm.
“Em…”
Lâm Hạ Ly nhìn Hạ Gia Huy một cái, cắn cắn ngón tay của mình.
“Em còn một đề toán làm chưa xong, hai người về trước đi, một hồi em sẽ tự đón xe về.”
Sau đó, cô vội vàng cúp điện thoại.