Vẻ mặt của Lâm Chí Linh hiện lên đầy vẻ ngạc nhiên, gần đây, cái đứa em gái này của mình hình như muốn thay đổi hình tượng thì phải.
“Đi thôi, Hạ Ly nói còn chưa làm xong đề toán bảo chúng ta đi trước đi.”
Mở cửa xe ra, Lâm Chí Linh nói với Lâm Hoà Phong đang chơi điện thoại một tiếng.
“Hôm nay Hạ Gia Huy chưa trở về.”
Lâm Hoài Phong vừa nói xong thì tiếp tục chơi điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên, giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của cậu.
Lâm Chí Linh vỗ tay xuống tay vịn một cái, như được tỉnh ngộ.
“Em nói rồi mà!”
Nhưng Lâm Hoài Phong lại không trả lời cậu bé, cậu bé thấy không có chuyện gì vui nữa cũng chỉ đành buồn bực mà ngồi ở trong xe.
“Chỉ là thằng nhóc này nửa tháng chưa từng lên lớp, bây giờ lại nghênh ngang trở về, vậy mà trường học vẫn giữ cậu ta sao?”
“Người ta nói mình xin phép còn không được hả?” . Đọc 𝘁𝑟uyện chuẩn không quảng cáo { TRuMTRU 𝐘E𝙉.𝒱n }
“Ồ!”
“Lấy chuyện cha cậu ta qua đời, kinh tế không có thì sao mà sống được chứ?”
“Người ta là học bá, có học bổng, lại thêm khoản tiền mà bệnh viện kia đền bù thì đã đủ để giải quyết hết các vấn đề, cuộc sống của cậu ta cũng sẽ không quá thảm hại.”
“Vậy cậu ta đi đâu lâu như vậy chứ?”
“Vấn đề của em hơi nhiều rồi đấy!”
Lâm Hoài Phong quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không tiếp tục nói với Lâm Chí Linh nữa.
“Cái này không phải là do em quan tâm Hạ Ly đó sao?”
Lâm Hòai Phong không có nghe tiếp những lời Lâm Chí Linh nói nữa, chỉ là trong đầu của cậu tất cả đều là cảnh tượng mình thấy Hạ Gia Huy đứng trước phần mộ của cha Hạ.
Mặc dù bề ngoài mọi người đều thống nhất phản đối việc Lâm Hạ Ly đi tìm Hạ Gia Huy, một bên vừa sợ Hạ Ly bị đánh giá thấp, một bên cũng là vì lợi ích của nhà họ Lâm.
Nhưng Lâm Quân vẫn để Hòa Phong và cậu bé đi tìm, dù sao cũng là con gái mà anh thương nhất.
Không thể không nói, Hòa Phong cũng không có nhiều tình cảm tốt đẹp gì với cậu ta, cậu vĩnh viễn có cuộc đời hoàn toàn khác Hạ Gia Huy.
Từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, nhưng đối với cuộc sống và người bên cạnh lại dễ dàng hơn.
Nhưng nếu cậu không có Lâm Quân – một người cha có điều kiện tốt như vậy, và nếu cậu là Hạ Gia Huy thì cũng sẽ không gặp được cái gì tốt hơn.
“Nếu như cậu là đàn ông, cậu lập tức đứng lên, để người mất nghỉ ngơi và cũng để người còn sống không chịu thất vọng.”
Cậu nhớ rõ lúc ấy mình đã nói như vậy với Hạ Gia Huy, cũng nhớ ánh mắt lúc đó của Hạ Gia Huy, loại cảm giác nói không ra lời đó.
Lúc cậu quay người rời đi thì loáng thoáng nghe được cậu ta nói: “Chăm sóc thật tốt cho Hạ Ly.”
Cơ thể của cậu hơi dừng lại, cho dù cậu nhóc này có lẽ sẽ không về thật nhưng không nghĩ tới chỉ đợi qua nửa tháng, vậy mà cậu đã không khiến người ta phải thất vọng rồi.
Có lẽ mỗi người đều phải trải qua một hai kiếp nạn, sau đó để người đó tự trưởng thành lên, cho dù là có chuyện gì liên quan đến người khác thì mình vẫn là mình.
“Thấy không, cái hình này nè, nhìn thử đi…”
Trong phòng học, Lâm Hạ Ly đang nghe Hạ Gia Huy giảng bài, từ từ tiêu hóa những đề đó, bởi vì trong khoảng thời gian này luôn chăm chú, nên cô bé cũng không thấy khó khăn như trước nữa.
Ánh nắng chiều tà còn sót lại chiếu vào từ cửa sổ, bao phủ trọn vẹn họ ở bên đó luôn.
Cuộc sống bắt đầu đi vào bình thường, Lâm Hạ Ly từ từ được tiến bộ nhờ Hạ Gia Huy phụ đạo thêm, mỗi ngày trôi qua cuộc sống cũng càng phong phú và có sức hấp dẫn hơn.