Nghe giọng nói vội vàng ở đầu dây bên kia, cổ họng của Lâm Hạ Ly như bị nghẹn lại.
“Mẹ ơi, con không sao cả…”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng không thể che giấu được sự khác thường trong giọng nói.
“Bé con, sao con lại không sao cho được? Mẹ thấy con sắp khóc đến nơi rồi, nhanh nói cho mẹ biết con đang ở đâu, mẹ đến đón con về nhà, con như vậy mẹ lo lắng chết mất.”
Lâm Hạ Ly là con gái cưng trong nhà, được Lê Nhật Linh nuôi dưỡng cô bé từ nhỏ, chưa bao giờ phải chịu bất cứ ấm ức hay khổ sở gì, bây giờ thấy cô như thế này, Lê Nhật Linh rất khó chịu, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ, con đang ở bệnh viện Việt Đức.”
“Bệnh viện Việt Đức, con ở bệnh viện làm gì? Con bị sao vậy? Con không khỏe sao?”
Nghe thấy Lâm Hạ Ly ở trong bệnh viện, Lê Nhật Linh suýt chút nữa nhảy dựng lên, đầu óc rối bời, hai tay nắm chặt lại, nếu có ai bắt nạt con gái bảo bối của cô, cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho người đó!
“Mẹ, không phải con, là Hạ Gia Huy.”
Giải thích đơn giản vài câu, Lâm Hạ Ly cúp điện thoại. Chuyện này có người lớn giải quyết thì tốt hơn, dựa theo lời bác sĩ sáng nay, cái chết của cha Hạ có thể là tai nạn y khoa.
Cha Hạ là người thân duy nhất của Hạ Gia Huy, cho dù như thế nào, bệnh viện phải cho Hạ Gia Huy một lời giải thích thoả đáng.
Lâm Hạ Ly nghĩ như vậy, đẩy cửa phòng bệnh ra, Hạ Gia Huy không biết tỉnh từ lúc nào, dựa vào đầu giường, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Lâm Hạ Ly.
“Cậu tỉnh lại rồi!”
Lâm Hạ Ly ngạc nhiên chạy đến, nhưng Hạ Gia Huy không nói một lời nào, cô không biết phải làm thế nào, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
“Sao cậu vẫn chưa về nhà?”
Một câu lạnh lùng thốt ra từ miệng Hạ Gia Huy, ngay cả Lâm Hạ Ly cũng quên mất mình phải trả lời như thế nào.
“Vừa rồi không có làm cậu bị thương chứ?”
Thấy Lâm Hạ Ly không trả lời, Hạ Gia Huy lại hỏi.
“Không, không có.”
Dường như Lâm Hạ Ly cảm giác được Hạ Gia Huy có một chút khác thường, nhưng cô bé không nói được cụ thể là khác chỗ nào.
“Hạ Ly, thật xin lỗi.”
Đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy, khiến người khác cảm thấy hoảng hốt.
“Xin lỗi cái gì, không có việc gì, cũng chỉ là bị ngã một chút thôi, không đau lắm đâu.”
Lâm Hạ Ly nói vậy, nhưng luôn cảm thấy không nói đúng nỗi băn khoăn của Hạ Gia Huy, cậu không có chút thay đổi cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Ly, trên mặt mang theo chút áy náy khiến người khác không hiểu được.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Lâm Hạ Ly xoa xoa tay.
“Chuyện đó, chắc cậu đói bụng rồi, tớ đi mua chút đồ cho cậu ăn.”
Lâm Hạ Ly xoay người chuẩn bị rời đi, cô thật sự sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt u buồn, không một chút sinh khí kia của cậu.