“Hạ Ly.”
Giọng nói sau lưng khiến cô bé dừng lại.
“Ngồi xuống đây với tớ đi.”
Trong giọng điệu cậu bé mang theo một chút cầu xin, nhưng không biết tại sao cũng đủ khiến người ta dễ dàng rơi nước mắt.
“Được.”
Lâm Hạ Ly lau lau đôi mắt ướt đẫm, xoay người ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Đưa nước cho tớ.”
Hạ Gia Huy như biến thành một con người khác, ánh mắt u sầu của cậu lúc này đã biến thành tươi cười, dịu dàng đến mức khiến người ta không thể rời mắt đi nơi khác.
“A!”
“Ừm.”
Lâm Hạ Ly nhất thời không kịp phản ứng, cô bé ngây người liếc nhìn Hạ Gia Huy, xác định không phải mình gặp ảo giác, cô bé mới xoay người cầm ly nước đưa cho cậu.
Hạ Gia Huy cầm lấy ly nước, thật sự há miệng uống cạn, dường như hồi phục tinh thần trở lại.
“Gia Huy, cậu đã bình tĩnh lại chưa?”
Lâm Hạ Ly nhìn thấy dáng vẻ của cậu, cô bé có chút kích động, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Tay cầm ly nước của Hạ Gia Huy dừng lại một chút, đôi mắt dịu dàng nheo lại, ở một góc độ mà Lâm Hạ Ly không thể nhìn thấy trầm xuống một chút, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười bình tĩnh.
“Tất nhiên.”
Nhưng sau khi nói xong, đôi mắt của cậu vẫn không nhịn được đỏ lên.
“Vậy là tốt rồi, Gia Huy, cậu không biết cậu làm tớ sợ chết khiếp đâu.”
Đầu óc Lâm Hạ Ly đơn giản, một lòng một dạ nghĩ cho Hạ Gia Huy, làm sao chú ý đến nhiều chi tiết như vậy.
“Ồ, vậy sao?”
Hạ Gia Huy nhướng mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Đúng vậy, cậu có biết tại sao cậu lại ngất xỉu không? Bác sĩ nói cậu bị suy dinh dưỡng, sao cậu có thể ngốc như vậy, không biết chăm sóc bản thân tốt hơn sao? Nếu gặp khó khăn, cứ nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp cậu…”
Cho rằng Hạ Gia Huy đã hồi phục lại, tinh thần của Lâm Hạ Ly cũng phấn chấn hơn rất nhiều, bắt đầu lải nha lải nhải.
“Hạ Ly, nếu sau này không có tớ…”
“Đợi tớ nghe điện thoại một chút.”
Hạ Gia Huy còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động của Lâm Hạ Ly vang lên, Hạ Gia Huy chỉ đành gật đầu.
“Alo, mẹ ạ.”
Lâm Hạ Ly quay đầu lại liếc nhìn Hạ Gia Huy.
“Con, con ở phòng bệnh 408.”
“Mẹ tớ đến đây.”