Cúp điện thoại, Lâm Hạ Ly quay đầu nhìn Hạ Gia Huy, Hạ Gia Huy liếc qua chỗ khác một chút, sau đó lại nhìn cô nở nụ cười.
“Ừm, như vậy rất tốt.”
Kiểu không để ý này, khiến cho Lâm Hạ Ly cảm thấy có hơi khác thường, nhưng cô bé lại thấy mình đang nghĩ nhiều.
“Hạ Ly.”
Giọng nói của Lê Nhật Linh phá vỡ bầu không khí im lặng, tiếng bước chân vội vã vang lên, vài bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt hai người.
“Mẹ, anh trai.”
Nhìn thấy bọn họ giống có chỗ dựa, Lâm Hạ Ly nhào vào lòng Lê Nhật Linh, tất cả những ấm ức mà cô bé nhìn thấy, nghe thấy, cuối cùng đã được xoa dịu vào lúc này.
“Bé cưng, con ra ngoài sao không nói với ai một tiếng, suýt làm mẹ sợ chết khiếp.”
“Xin lỗi mẹ.”
“Hạ Gia Huy đâu?”
Lâm Hòa Phong hỏi, Lâm Hạ Ly liếc nhìn về phía phòng bệnh.
“Đúng rồi, thằng nhóc này dám bắt cóc em gái con, để con dạy cho nó một bài học.”
Lâm Chí Linh bắt đầu ầm ĩ.
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay không có liên quan gì đến cậu ấy, cha của Gia Huy, hôm nay qua đời rồi…”
Một câu khiến không khí xung quanh đột nhiên trở nên im lặng, mọi người đều không chuyện nữa.
Nghe những lời của Lâm Hạ Ly, bọn họ bị đứng hình trong chớp mắt, chẳng trách Lâm Hạ Ly lại buồn như vậy, cha của Hạ Gia Huy đã qua đời, có lẽ Hạ Gia Huy gặp phải chuyện như thế này nhất định sẽ rất buồn.
Lúc này Lâm Hòa Phong cũng không làm loạn, gây rắc rối với Hạ Gia Huy nữa, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc và tang thương. Mọi người đều rất thương với những việc liên quan đến chết chóc này, một bầu không khí đau buồn không thể nào tả được bao bọc bọn họ.
Lâm Hạ Ly ôm lấy Lê Nhật Linh, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể mẹ cô bé, cô bé bắt đầu khóc không ngừng, cô bé không thể tưởng tượng được cảm giác khi từ nhỏ đã mất mẹ, bây giờ lại mất cha của Hạ Gia Huy, cô bé sợ cậu sẽ không thể chịu đựng được. . Googl𝒆 ngay 𝐭𝗋ang ++ TRÙ𝐌TR𝗨𝐘 ỆN.𝓥n ++
Lê Nhật Linh cảm nhận rõ ràng cơ thể Lâm Hạ Ly run rẩy trong vòng tay mình, trong lòng chợt cảm thấy buồn, cô nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Hạ Ly và an ủi cô bé, từ nhỏ đến bây giờ cô bé chưa bao giờ nhìn thấy cảnh sinh tử ly biệt, chỉ e là cô bé sẽ rất buồn và sợ hãi.
Lâm Hạ Ly cảm nhận được sự an ủi của Lê Nhật Linh, trong lòng càng thêm chua xót, nước mắt lại trào ra, cô bé không dám tưởng tượng nếu đổi lại mình là Hạ Gia Huy thì sẽ biến thành bộ dạng như thế nào.
Mặc dù Lâm Hạ Ly khóc rất thảm, nhưng không hề có âm thanh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng khụt khịt mũi, cô biết bây giờ Hạ Gia Huy không thể nghe thấy những âm thanh này, cô bé luôn cố gắng hết sức để bày ra bộ dạng bình thường ở trước mặt cậu, nếu như cô bé khóc trước mặt cậu cả ngày, cô bé sợ cậu sẽ không chịu đựng được mà suy sụp mất.
Lâm Hòa Phong và Lâm Chí Linh cũng không nói gì nữa, họ cúi đầu nhìn Lâm Hạ Ly trong vòng tay của mẹ, trái tim họ cũng thắt lại một cách khó chịu, rốt cuộc thì không ai muốn chuyện như thế này xảy ra cả.
Lâm Hạ Ly khóc một hồi rồi ngẩng đầu lên, nhìn Lê Nhật Linh với đôi mắt sưng đỏ: “Mẹ ơi, Bộ dạng này của con có ổn không? Có phải trông rất xấu không?”