Từ lúc cha của Hạ Gia Huy đột ngột chảy máu não đến bây giờ, Hạ Gia Huy vẫn một mực không có rơi một giọt nước mắt nào, cắn răng cố nén sự đau khổ, thần kinh mỗi giờ mỗi khắc không lúc nào là không căng cứng.
Trong lòng Lâm Hạ Ly vô cùng chua xót, thật sự là không biết Hạ Gia Huy đã sống thế nào cho tới giờ, lúc chuẩn bị tang lễ cho chú Hạ, Hạ Gia Huy cũng yên lặng đến đáng sợ, yên lặng thu thập quần áo, yên lặng chuẩn bị quan tài, yên lặng nhìn xem những người kia dùng từng tấc đất lạnh lẽo bao trùm lấy quan tài của cha cậu, Lâm Hạ Ly thật sự sợ hãi, sợ hãi sự đau đớn tới tột cùng đang chực chờ trào dâng đằng sau sự yên lặng kia.
Cho đến khi những người kia chuẩn bị toàn bộ xong xuôi rồi, Hạ Gia Huy mới quỳ bịch xuống trước bia mộ, cậu không nói câu gì, chỉ lẳng lặng quỳ như vậy, Lâm Hạ Ly không quấy rầy cậu, chỉ đứng sau lưng lẳng lặng nhìn Hạ Gia Huy, cô bé biết, đây là sự im lặng đau khổ của Hạ Gia Huy, nỗi đau khổ gấp trăm ngàn lần rơi nước mắt.
Hồi lâu, đến khi ánh nắng chiều lên gương mặt của Hạ Gia Huy, Hạ Gia Huy mới chậm rãi đứng dậy, do đã quỳ suốt một khoảng thời gian dài nên cậu nhịn không được mà lung lay lảo đảo, Lâm Hạ Ly vội vàng vịn cậu: “Cậu cẩn thận một chút.”
“Cám ơn cậu, cậu đi đi, tớ cũng muốn về nhà.” Hạ Gia Huy đẩy ra Lâm Hạ Ly, chậm rãi hướng theo hướng về nhà mà đi, ánh chiều tà kéo cái bóng vốn cao lớn của cậu càng thêm dài, một mình cậu chậm rãi đi tới, giống như thể toàn thân bị rút cạn khô tất cả khí lực, vô cùng cô đơn.
Lâm Hạ Ly bất đắc dĩ, đành phải để cậu ấy tùy ý đi, trong lòng cô bé cũng cảm thấy đau thương vô tận cho tới khi về tới nhà. .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Ngày thứ hai đến trường học, Lâm Hạ Ly cũng không nhìn thấy bóng dáng Hạ Gia Huy đâu, lúc đầu nghĩ đến Hạ Gia Huy lo xong xuôi hậu sự của cha thì sẽ lập tức tiếp tục lên lớp, thế nhưng mọi chuyện lại không như suy nghĩ của Lâm Hạ Ly, Lâm Hạ Ly lập tức cảm thấy lo lắng trong lòng, Hạ Gia Huy đã đi đâu mất rồi?
Đợi chờ lo lắng cho tới tận trưa, cũng không có nhìn thấy Hạ Gia Huy đâu, Lâm Hạ Ly trong lòng cảm giác có chút bất an, lúc này đây cô bé chỉ muốn xin nghỉ chạy ra ngoài tìm cậu.
Lâm Hạ Ly một đường tìm được đến nhà của Hạ Gia Huy, cô đẩy cửa vào liền phát hiện cửa đã bị khóa lại, nhìn xuyên thấu qua khe cửa chỉ thấy trong sân đã được thu dọn sạch sẽ, hai gian phòng ở phía trên cũng bị khóa, cái cửa khóa này ngầm trả lời tại sao Hạ Gia Huy lại vô cớ mất tích.
Lâm Hạ Ly không khỏi dậm chân tại chỗ, thật sự cô bé không biết Hạ Gia Huy sẽ đi chỗ nào?
Cô bé thẫn thờ như lạc mất hồn phách mà lê từng bước đi về đến nhà, nhìn thấy mẹ cùng các anh trai ngồi sum họp bên nhau cùng xem tivi, cười hi hi ha ha thật thoải mái, mọi thứ đều thật vui vẻ, trong lòng Lâm Hạ Ly không khỏi dâng lên lòng thương cảm, Hạ Gia Huy có lẽ chưa từng có được một khoảnh khắc vui vẻ như vậy, bởi từ nhỏ cậu đã thiếu thốn tình thương của mẹ, kiên cường đến nỗi làm cho người khác thấy đau lòng, bây giờ cậu lại vừa chịu thêm nỗi đau mất đi cha, thật sự không biết Hạ Gia Huy sẽ tiếp nhận và trải qua sự đau khổ này như thế nào.
Lê Nhật Linh đang ngồi chung một chỗ xem tivi cùng hai đứa con trai, nghe được tiếng cửa phòng mở, liền ngẩng đầu nhìn ra cửa liền thấy bộ dạng Lâm Hạ Ly đứng tại cổng với ánh mắt trống rỗng nhìn xuống sàn nhà, mang dáng vẻ của một người mất hồn.
Lê Nhật Linh chỉ biết thở dài, biết là con bé này lại là bởi vì cậu bé Hạ Gia Huy kia nên mới mới trở nên bộ dạng như vậy.
“Hạ Ly, hôm nay làm sao con lại trở về sớm như vậy, còn chưa tới thời gian tan học mà?” Lê Nhật Linh nhìn xem đồng hồ mới mười một giờ, cô bé này lại trốn học rồi.
“A… mẹ….” Nghe được tiếng mẹ nói chuyện, Lâm Hạ Ly bỗng nhiên giật mình ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn mẹ cô bé.