Chương 184: Thật sự không tiện
Lâm Quân lái xe chở-Lê Nhật Linh về đến nhà họ Lâm.
Anh xuống xe chỉnh lại quần áo cho cô, sau đó lại đòi hôn một cái rồi mới chịu rời di.
Người giúp việc trông thấy một cảnh tượng như.
vậy, trong lòng không khởi cảm thấy khiếp Sợ: Lễ Nhã Tuyết tung tăng chạy tới kéo tay Lê Nhật Linh, phảng phất cứ như người hô to gọi nhỏ ngày hôm đó không phải là mình vậy: “Chị này, là em bảo mẹ gọi chị về nhà đó.
Hôm đó là em không đúng, sợ chị còn giận em.”
“Chị làm sao giận em được.” Cô đã sớm quen với tính cách của em gái mình rồi, sẽ không thật sự để trong lòng.
“Chị không tức cùng với chị.”
là tốt rồi.
Chị này, em muốn ở Cô cảm thấy hơi bất ngờ: “Làm sao mà bỗng nhiên em lại có cái suy nghĩ này vậy?”
Lê Nhã Tuyết nói: “Gần đây tính khí của cha không được tốt cho lắm.
Ông ấy thường xuyên cáu giận với em, em ở nhà thấy không được thoải mái.”
Cô suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn từ chối: “Nhưng.
mà Nhã Tuyết, chỗ chị bên kia có thể sẽ không được tiện cho lắm đâu.”
Cô nhìn thấy rố được, lúc cô em gái mình nhìn Lâm Quân, trong ánh mắt còn có những cảm xúc khác thường.
Sự sùng bái của em gái mình đối với Lâm Quân cũng vượt ra khỏi tình cảm dành cho anh rể rồi thì phải.
Cô không có ý định để cho xảy ra bất cứ chuyện bất ngờ, khiến cho tất cả mọi người cùng cảm thấy khó chị.
Quan trọng nhất chính là, tính cách của Lâm Quân cũng không dễ sống chung như vậy.
Em gái mình lại là một cô nàng từ nhỏ đã được nuông chiều tới mức thành hư rồi.
Nếu để hai người sống chung với nhau ở một nhà, khẳng định sẽ không dễ dàng hòa thuận được.
“Chị cùng với anh rể ở trang viên Lệ Thủy lớn như vậy, làm sao lại nói là không tiện được?” Lê Nhã Tuyết bĩu môi mà nói: “Chắc chắn chị vẫn còn khúc mắc, chưa tha thứ cho em đúng không?”
“Không đâu mà.”
“Nếu như không có, tại sao chị lại không muốn để.
em ở cùng chị mấy ngày, Hơn nữa, chẳng qua là em chỉ ở nhờ có mấy ngày, cũng không phải là một mực ăn vạ ở chỗ chị không chịu đi đâu chứ.”
“Nhã Tuyết, thật sự là không tiện thật mi lắc đầu.
ô khế “Em biết rồi, chỉ, chị chính là đang không tin tưởng em.
Chị cảm thấy em:có ý định gây rối, sẽ gây ra chuyện khác người.” Lê Nhã Tuyết cũng không đòi hỏi cô nữa, sắc mặt lạnh lùng hẳn đi: “Nếu như chị không cần người em gái là em đây, những lỗi vừa rồi coi như em chưa từng nói qua.”
“Nhã Tuyết, em đừng có nghĩ linh tỉnh…”
” Nhã Tuyết con im miệng cho ta! Ai cho phép con tự mình quyết định như vậy.”
Lê Hải Thiên không biết Lê Nhật Linh bị hai mẹ.
con Viên Vũ gọi quay về.
Lúc nghe người giúp việc kể lại, ông sợ hết hồn.
Ở trên bàn ăn hôm đó, thời điểm chỉ có ông ta ngồi cùng Lâm Quân, Lâm Quân đã nói với ông ta, nếu như ông ta còn dám hãm hại Lê Nhật Linh, anh sẽ bắt ông phải trả lại gấp đôi.
Lâm Quân không muốn ông ta nói những chuyện vớ vẩn ấy với Lê Nhật Linh.
Tốt nhất là, ngay cả tiếp xúc thông thường cũng hết sức cố gắng không cần thiết phải có.
Ông ta vội vàng chạy về, ông rất sợ Viên Vũ và Lê Nhã Tuyết tự mình quyết định rồi gây ra phiền toái.
Không ngờ rằng, con bé ngu xuẩn Lê Nhã Tuyết lại làm việc không có đầu óc hư vậy.
Con nhỏ chết tiệt này lại muốn ở cùng một chỗ với Lâm Quân.
Ngày hôm đó Lâm Quân cố tình dặn dò ông ta một câu, chính là để cho ông ta quản tốt không.
để Lê Nhã Tuyết ngáng đường.
“Con đứng lại cho ta!” Lê Hải Thiên nổi giận đùng đùng.
Lê Nhã Tuyết không để ý tới, quay người rời đi.
“Nếu như con mà dám bước thêm một bước nữa, ta sẽ đánh gãy chân con!”
Lê Nhã Tuyết cũng không dừng lại, cô ta không tin cha cô lại thật sự dám đánh mình.
Cô ta không nghĩ tới một giây sau đó, cây roi mây.
ở trên tay Lê Hải Thiên thật sự đã chạm vào trên người cô ta.
Lúc này Lê Nhã Tuyết mới dừng chân lại, oa một tiếng rồi ngồi thụp xuống đất mà khóc nức nở.
Lê Nhật Linh muốn đi tới đỡ cô ta dậy, lại bị cô ta đẩy ra: “Chị đỡ em làm cái gì chứ, dù sao chị cũng không coi em là em gái của chị, chị cứ để cha đánh chết tôi đi.”
“Lê Nhã Tuyết con vẫn còn muốn nói nhảm với ta sao!” Lê Hải Thiên tức: giận, giơ cao cây roi mây lên gần như chuẩn bị đánh xuống: “Nhã Tuyết, mau đứng dậy đi.” Lê Nhật Linh sợ Lê Hải Thiên sẽ thật sự đánh Lê Nhã Tuyết, vội vàng kéo.
cô ta đứng dậy.
Nhưng Lê Nhã Tuyết lại dùng sức đẩy cô ra, nước mắt rưng rưng có vẻ tủi thân vô cùng: “Nếu như chị không quan tâm đến tôi thì cứ mặc kệ tôi đi”
Cô không có biện pháp nào cả, chỉ có thể cắn răng đồng ý với cô ta: “Được, chị đồng ý với em.”