Chương 245: Là mình nhìn lầm con bé sao
Cho nên, đó là ý đồ khi anh đuổi bà Trần đi.
Không nghĩ tới Lê Nhật Linh quá thông minh, vừa nhìn đã biết bà Trần lấy cớ, đồng thời chất vấn đến cùng.
Lê Nhật Linh thật sự quá nóng nảy.
Nếu không thì sẽ không thể buộc bà ta nói ra những lời ác độc, khó nghe như thế.
Nhưng mà Lâm Quân cũng biết, những lời này chỉ để hù dọa bà Trần thôi.
Nếu buộc phải làm thế thật, Lê Nhật Linh vốn không làm được.
Lưu Ly bắt nạt cô như thế, nhưng cô lại không nghĩ đến chuyện trả thù.
Cô lương thiện đến như thế, vốn không thể nào tổn thương một người vô tội.
Chỉ là hù dọa bà Trần, chỉ thế thôi.
Lê Nhật Linh bị anh ôm chặt vào lòng, cô nặng nề mà nói: “Em muốn về nhà họ Lâm, tìm mẹ hỏi rõ ràng rốt cuộc là vì chuyện gì.”
Lâm Quân từ chối: “Hôm nay muộn quá rồi, bà Trần trở về nói chuyện này, chắc chắn mẹ sẽ không vui.
Nghe anh, vài hôm nữa chờ bà hết giận hãy về.”
“Em cũng biết người đang tức giận thì vốn không thể nào nói chuyện được.
Bây giờ em đi qua cũng chẳng hỏi được gì, sẽ càng làm mọi chuyện chuyển biến xấu hơn mà thôi.”
Lê Nhật Linh biết anh nói đúng, nhưng trong lòng vẫn không kiểm được đau khổ.
Biệt thự nhà họ Lâm.
“Bà chủ, thật xin lỗi, chuyện thuốc tránh thai bị đổi, cậu chủ và mợ chủ đã phát hiện rồi.” Đôi mắt bà Trần đỏ bừng mà nói.
Hoàng Ánh hỏi bà ta: “Bà nói với chúng nó rồi?”
“Lúc đầu tôi không muốn nói, nhưng mà mợ chủ đe dọa tôi.”
“Con bé nói thế nào?”
“Ngay từ đầu, tôi không dám nói bà bảo tôi làm thế.
Tôi tìm một cái cớ, nói con gái của tôi thích cậu chủ, tôi thấy con gái không cam lòng nên mới đổi thuốc.
Cuối cùng, cuối cùng…”
“Cuối cùng cái gì, bà mau nói đi, đừng quanh co lòng vòng nữa.”
“Cuối cùng mợ chủ đe dọa tôi, nếu như tôi không thật thật, thì sẽ đến trường học của con gái tôi, thậm chí mai sau con bé đi làm cũng sẽ đến công ty tung lời đồn.
Nói con gái tôi quyến rũ cậu chủ.
Còn nói, nếu như con gái tôi lấy chồng mang thai, thì mợ chủ sẽ đổi thuốc dưỡng thai thành thuốc phá thai.
Ánh mắt của mợ chủ rất đáng sợ, tôi không dám lấy cả đời của con gái tôi ra cược, cho nên tôi nói hết rồi.”
Bà Trần quỳ gối trước mặt Hoàng Ánh: “Thật xin lỗi, bà chủ, là tôi không làm tốt.”
“Bà đứng lên đi, chuyện này không trách bà được.” Hoàng Ánh dừng một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, Quân nói thế nào?”
“Mợ chủ bảo sau này tôi đừng đến trang viên Lệ Thủy nữa, cậu chủ nhìn thấy mợ chủ như thế, cũng nói sau này không muốn thấy tôi ở nhà họ Lâm nữa.
Bà chủ, sau này tôi không thể ở cùng bà nữa rồi.”
“Bà đừng lo lắng, hãy cứ ở lại nhà họ Lâm đi, chuyện này tôi sẽ nói với Quân.”
“Đừng! Bà chủ, tôi van xin bà, đừng nói gì cả.
Tôi tình nguyện rời khỏi nhà họ Lâm, cũng không muốn con gái tôi chịu một chút tổn thương nào.”
Hoàng Ánh thấy bà Trần có ý muốn đi cũng không có ngăn cản.
Lúc bà ta thu dọn đồ đạc đi khỏi nhà họ Lâm, còn cố ý lái xe tiễn bà một đoạn đường.
Mặt khác, còn cho bà thêm một bao lì xì thật dày.
Nhìn xe chờ bà Trần đi xa, Hoàng Ánh ôm hai tay mình, thất vọng tự hỏi mình: “Chẳng lẽ, mình đã nhìn lầm con bé sao?”
Bà vẫn cho là Lê Nhật Linh là đứa bé đơn thuần hiền lành.
Dù có xảy ra quan hệ với Hạ Huy Thành cũng là tình cũ khó quên, không hề có ý đồ xấu nào khác.
Nhưng mà người hiền lành sao có thể nói ra những lời độc ác đến như thế?
Sau khi bà Trần đi, Hoàng Ánh vẫn luôn chờ con trai đến nói chuyện với bà.
Kết quả Lâm Quân vẫn không hề có hành động gì, vẫn là bà nhịn không được, qua mấy hôm gọi anh qua.
Từ khi chuyện thuốc tránh thai bị lộ ra, cảm xúc của Lê Nhật Linh vẫn luôn không tốt.
Trong lòng Lâm Quân bất an, ngay cả đến công ty cũng không đi, ở nhà ngó chừng cô.
Lúc Hoàng Ánh gọi điện tới, anh đang cùng Lê Nhât Linh ở nhà xem phim trên màn ảnh nhỏ