Chương 302: Vậy rốt cuộc con là ai?
Bây giờ Viên Vũ chẳng còn để ý đến chuyện gì nữa.
Lê Nhật Linh đã hãm hại con gái bà, bà tuyệt đối sẽ không để cô được sống yên ổn.
Từ trước đến nay bà vẫn luôn lo sợ Lê Nhật Linh sẽ bị tổn thương nên mới giấu cô chuyện này, đối xử với cô như với con gái ruột của chính mình.
Nhưng mà cô lại có thể đối xử với đứa con gái cưng Nhã Tuyết của bà như thế, vậy thì bà cũng không cần phải nể tình gì nữa.
“Cô vốn dĩ không phải con gái ruột của tôi, cô chỉ là một đứa con hoang không ai cần, là thứ rác rưởi bị người ta vứt bỏ!” Viên Vũ dùng những lời lẽ tàn nhẫn, hằn học nhất để công kích người con gái đang đứng trước mặt bà.
Viên Vũ biết rằng, Lê Nhật Linh còn có Lâm Quân bảo vệ, bà sẽ chẳng thể làm gì cô.
Nhưng bà không cam tâm, bà phải khiến cho trái tìm cô có cảm giác như bị đâm nát, nếu không thì làm sao có thể xứng với những gì mà đứa con gái bất hạnh của bà phải chịu đựng cơ chứ!
Lê Nhật Linh gắng gượng cười, nhưng trông cô cười như vậy thật sự còn khó coi hơn cả khóc: “Mẹ, con biết con có nhiều chỗ sai, nhưng mẹ đừng đùa như vậy có được không?”
©ô tiến lên phía trước muốn kéo lấy áo của bà, giống như dáng vẻ làm: nũng với bà của cô ngày trước vậy.
Viên Vũ ghét bỏ tránh né cô, ánh mắt nhìn Lê Nhật Linh đầy căm phẫn, hận không thể tát cô thêm một cái nữa.
“Lúc tôi đưa cô từ trại trẻ mồ côi về cô còn chưa đầy một tuổi, dáng vẻ trông như một cái bánh baø nhỏ trảng trẻo mềm mại: Lúc đó tôi đối xử tốt với cô đến thế nào cơ chứ? Chẳng bao giờ phải nhờ đến sự giúp đỡ của ai, thay tã hay cho.
bú, tôi tự mình làm hết tất cả mọi chuyện.
Thậm chí còn vì sợ rằng ban đêm cô sẽ quấy khóc nên tôi đã chuyển vào ngủ cùng cô”
“Khi nhận cô về nuôi, tôi thật sự đã coi cô như con gái ruột của mình, còn lo rắng vì chúng ta không có quan hệ huyết thống nên sẽ luôn có một khoảng cách vô hình nào đó, vì vậy tôi đã luôn-cố gắng tận tình:chăm sóc; nuôi nấng cô để kéo khoảng cách lại gần, tận mắt nhìn cô biết bò, biết đi, biết nói,..”
“Sau này khi mang thai Nhã Tuyết, tôi thậm chí còn cho rằng đây chính là kỳ tích mà cô mang đến cho chúng tôi, cô chính là ngôi sao may mắn bé nhỏ của nhà chúng tôi: Sự xuất hiện của cô lúc đó thật sự đã khiến cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn rất nhiều”.
“Vì vậy cho nên ngay cả khi đã có Nhã Tuyết rồi, Hải Thiên nói muốn trả cô về trại trẻ mồ côi, tôi cũng đã không đồng ý, còn đuổi hết những người làm cũ ở trong nhà đi bởi họ biết cô chỉ là con nuôi.
Bởi vì mặc dù tôi đã có đứa con gái ruột do chính mình sinh ra rồi tôi vẫn muốn cho cô một hy vọng, cho cô một mái ấm gia đình”
“Khi đó, tôi thấy cô đáng yêu biết bao, ngoan ngoãn, nghe lời biết nhường nào, hơn nữa lại biết chăm sóc em gái, chẳng bạo giờ gây ra phiền phức chø chúng tôi.
Tôi luôn cho rằng cách làm của Hải Thiên không đúng, cô chính là ngôi sao.
may mắn của cái nhà này, nên đối xử thật tốt với cô mới phải.
Nhưng bây giờ xem ra, người sai không phải Hải Thiên, mà là “Cô là một đứa sao chổi, cô khiến cho Công ty Lâm Gia tụt dốc, thậm chí là phá sản.
Sự xuất hiện của Nhã Tuyết là để nhắc nhở tôi nên trả cô về với trại trẻ mồ côi.
Nhưng lại chỉ vì tôi không nhẫn tâm đưa cô đi nên bây giờ mới khiến cho.
Nhã Tuyết phải chịu nhiều tổn thương đến như vậy.
Tất cả đều là lỗi của cô, cũng là lỗi của tôi”
Nước mắt của bà rơi xuống như mưa, bà nhìn Lê Nhật Linh đầy giận dữ, sau đó tự tát mình một cái thật mạnh.
“Đều tại tôi..”
Lê Nhật Linh chớp mắt; chợt nhận ra có dòng nước nóng hổi chảy ra từ trong hốc mắt.
Đến lúc.
này cô mới phát hiện ra mình đã khóc từ lúc nào không hay.
“Con không phải con ruột của mẹ..” Có nghĩa là từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cô đều thiên vị Nhã Tuyết một cách vô điều kiện.
Chẳng trách, dù cho cô có nỗ lực đến như thế nào, cha mẹ cô cũng chỉ coi cô như một con tốt.
Chẳng trách, khi Lê Nhã Tuyết nói thích chồng cô, người mẹ này ngay lập tức- cầu xin cô nhường hạnh phúc của mình cho em gái.
Hóa ra tất cả những điều này đều là vì trong mắt họ cô chỉ là người ngoài.
Cả người Lê Nhật Linh cứng đờ, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống, miệng lẩm bẩm tự.
hỏi: “Con không phải con gái của mẹ, vậy thì con là ai?”
“Cô là một đứa con hoang! Là thứ rác rưởi!”