Chương 312: Người sắp chết
Sự sa đọa của cô ta là chuyện của một mình cô ta, cô ta luôn che giấu không bao giờ để bất cứ người nào biết, kể cả Lê Hải Thiên và Viên Vũ.
Nhưng tại sao Lâm Quân lại có bằng chứng video?
Rõ ràng cô ta bí hai người đàn ông đó kéo vào bãi cỏ…
Sao có thể lưu lại video?
Vẻ mặt của Viên Vũ, người luôn cùng Lê Nhã Tuyết xem buổi phát sóng trực tiếp đó cũng không tốt lắm: “Nhã Tuyết, không phải con nói đứa bé là con của Lâm Quân sao? Chuyện gì thế này?”
Sắc mặt Lê Nhã Tuyết trắng bệch, cô ta thở dốc, bất thình lình đẩy Viên Vũ ra rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Rõ ràng biết là đã quá muộn, nhưng cô ta vẫn muốn tức tốc chạy đến hiện trường để ngăn cản sự phát sinh của mọi thứ.
Viên Vũ ngã phịch xuống ghế sô pha, cố gắng đứng dậy đuổi theo Lê Nhã Tuyết nhưng cô ta đã lái xe đi xa mất rồi.
Mí mắt Viên Vữ cứ giật giật bà ta luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Buổi họp báo như một trò hề kết thúc với tin tức về-vụ tai nạn xe hơi của Lệ Nhã Tuyết.
Cô ta lái ô tô cá nhân va chạm với một xe tải nhỏ.
Ô tô con húc vào gầm xe tải, tài xế xe tải chỉ bị thương nhẹ, nhưng Lê Nhã Tuyết lại bị thương nặng đến mức chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn Cánh phóng viên giải tán, Lê Hải Thiên ngồi bất động trên đất như một người.
đã chết.
Lê Nhã Tuyết nằm trong phòng phẫu thuật, Viên Vũ đợi ở ngoài phòng cấp cứu, bà ta luôn thúc giục Lê Hải Thiên.
Nhưng Lê Hải Thiên lại ngồi trong hội trường đã đổ nát, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong nhiều năm qua.
Rốt cuộc là ông ta sai hay vận mệnh sai?
Không ai đuổi Lê Hải Thiên đi, sau khi Lâm Thị tan sở còn đặc biệt để lại hai nhân viên bảo vệ túc trực”
Cuối cùng Lê Nhật Linh vẫn mềm lòng, nhìn ông ta đột nhiên già đi mười tuổi, lại chưa ăn gì, cô không nhãn tâm gói một chút đồ ăn đặt trước.
mặt ông ta.
Lâm Quân không yên tâm, luôn lặng lẽ theo.
sau CÔ.
Lê Nhật Linh không nói gì, đặt đồ ăn xuống trước mặt Lê Hải Thiên rồi rời đi.
Lê Hải Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Lê Nhật Linh, lên tiếng hỏi: “Tại sao cô không giúp đỡ nhà họ Lê, bởi vì cô biết mình không phải là con ruột của chúng tôi sao? Nhưng tốt xấu gì chúng tôi cũng đã nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm qual”
Lê Nhật Linh nhìn ông ta, trầm mặc một lát mới nhàn nhạt hỏi ngược; “Cha rất tức giận khi mọi chuyện bị vạch trần sao?”
“Tôi chỉ mong sao mình chưa từng nuôi dưỡng cô”
“Vậy cha có từng nghĩ, lúc các người lợi dụng con hết lần này đến lần khác, con sẽ có cảm giác gì không? Con chưa bao giờ là người thêm dầu vào lửa, con chỉ không muốn làm hòn đá kê chân nữa, không quan tâm chuyện của nhà họ Lê nữa, con sai ở đâu chứ?” Viền mắt Lê Nhật Linh đỏ.
hoe: “Nếu cha đã biết sẽ phải hối hận như thế, tại sao lại bắt con phải bỏ ra mọi thứ mà không oán không trách gì?”
Lê Hải Thiên dường như đã kiệt sức, lập tức nhũn người ngã xuống đất.
Đúng vậy, ông ta không thể trách cô, cũng chẳng thể trách Lâm Quân…
Là ông ta đã quá tham lam.
Điện thoại của Lê.
Hải Thiên.
rơi trên mặt đất đột nhiên đổ chuồng và fung lên.
Nhưng ông ta thậm chí còn không nhìn nó một cái, chỉ nằm xụi lơ trên mặt đất một cách bi thương, không thể chấp nhận được hiện thực này.
Lê Nhật Linh liếc mắt nhìn, là Viên Vũ, cô ấn nút nghe, đặt bên tai Lệ Hải Thiên: “Cha nhận điện thoại đi, có lẽ là có chuyện gấp.
”
Viên Vũ ở đầu bên kia của điện thoại lập tức.
nghe thấy giọng của Lê Nhật Linh, bà ta vội vàng hét lên: “Nhật Linh, là con phải không Nhật Linh?”
Lê Nhật Linh hơi khựng lại, sau đó mới nhẹ giọng đáp: “Vâng”
Tiếng khóc của Viên Vũ rất bi thương: “Con mau đưa cha con đến bệnh viện đi, Nhã Tuyết không ổn rồi, nó không qua khỏi đêm nay nữa, con mau đưa cha con đến bệnh viện đi”
“Con sẽ bảo người đưa ông ấy đến đó” Lần này Lê Nhật Linh không Hề gọi Lê Hải Thiên là cha, mà chỉ gọi là “ông ấy”.
Lâm Quân đã công khai thân thế của cô ra bên ngoài, cô cũng không muốn xen vào chuyện sinh ly tử biệt của nhà họ Lê nữa.