Chương 347: Dáng vẻ của tôi rất giống người trông trẻ sao?
Sau một màn hỗn loạn như vậy xảy ra.
Lê Nhật Linh vừa phải suy nghĩ cẩn thận lại xem rốt cuộc là mình nên làm gì bây giờ, vừa bị Lâm Quân càng quấn càng chặt đến mức cô thở hổn hển, không ra hơi.
Chuông cửa vừa vang lên, Lê Nhật Linh nghĩ chắc là có người lại mang cơm đến đây nên cô rụt người lại, ôm chặt hai đầu gối, ngồi trên sô pha không lề ñhúc nhích.
Bình thường, Lâm Quân luôn luôn đề cao cảnh giác, sợ cô nhân cơ hội đó sẽ chạy đi mất nên anh luôn tự mình đi ra mở cửa và lấy thức ăn.
Nhưng hôm nay, tự nhiên Lâm Quân lại cứ ngồi yên ở bên cạnh cố, cũng không có làm bất cứ gì khác mà chỉ cầm lấy tay cô, thản nhiên thưởng thức.
Lê Nhật Linh cảm thấy khó hiểu, nâng mắt nhìn anh một cái.
Lâm Quân cũng nhướn mắt nhìn lại cô, nhíu mày một chút rồi cất lời: “Không phải em vẫn luôn muốn đi mở cửa sao? Hôm nay nhường cho em đi đói”
Cô nhíu nhíu hai đầu lông mày, cũng không rõ rốt cuộc là anh có chủ ý gì.
Sau đó, cô rút bàn tay của mình ra khỏi nắm tay anh, đi ra mở cửa.
Cô cảm giác sợ hãi, rụt rè nghiêng đầu liếc nhìn qua khe cửa.
Vậy mà, hóa ra người ở ngoài cửa lại là Lê Minh Nguyệt.
Cô ấy nhìn thấy Lê Nhật Linh là người đi ra mở cửa thì lúc này mới thoải mái, tự nhiên bước vào trong nhà, trên tay còn xách theo hai túi lớn chứa đầy những loại thực phẩm vừa mua ở siêu thị.
Cô ấy vừa đi vào vừa nói: “Nhật Linh, nghe nói em muốn ăn chân giò cách thủy do chị làm, nên thuận tiện chị đã mua thêm thật nhiều đồ ăn đến đây để nấu cho em ăn đói”
“Một mình chị đến đây sao?” Lê Nhật Linh ngạc nhiên mà nhìn cô ấy, nhưng hình như cô ấy cũng chưa hề nói thế.
Vả lại, hình như Lê Minh Nguyệt đâu có biết địa chỉ nhà mới của cô chứ.
“Còn có Hà Dĩ Phong nữa, là do anh ấy đưa chị tới đây.
Lê Minh Nguyệt xấu hổ, cúi đầu nói: “Anh ấy đang tìm chỗ đỗ xe, chị không muốn đợi anh ấy nên đã tự chạy lên đây trước.”
Lê Minh Nguyệt vui vẻ, xúc động muốn ôm Lê Nhật Linh nhưng bởi vì trên tay còn đang bận xách hai túi nguyên liệu niấu ăn, lo sợ sẽ lỡ tay cọ bẩn quần áo của cô nên cô ấy đặt những đồ trong tay xuống.
Lê Nhật Linh đón một túi to từ trong tay cô ấy, rồi dẫn đường cho Lê Minh Nguyệt đi vào trong phòng bếp.
Từ sau khi Lê Minh Nguyệt đến đã làm cho bầu không khí nặng nề vừa rồi nhẹ nhõm đi không ít, cuối cùng cũng giúp cho Lê Nhật Linh cảm thấy dễ thở hơn.
Lê Minh Nguyệt là một người luôn vui vẻ, lúc nào con người cô ấy cũng tràn đầy năng lượng tích cực: Lê Nhật Linh không biết là điều đó có thể truyền đi cho những người khác hay không nhưng cô biết rằng chỉ cần có thể nhìn thấy Lê Minh Nguyệt thì trong lòng cô sẽ trở nên ổn định hơn không ít.
Lê Minh Nguyệt không hề che giấu cảm xúc của bản thân, mở to mắt hai ngạc nhiên đi dạo một vòng quanh căn bếp.
Những đồ dụng cụ làm bếp ở trong đây hiện đại quá đi mất! Thực sự là cô ấy không biết dùng Thực ra những lời nói của Lê Minh Nguyệt không bưồn cười chút nào, nhưng vì Lê Nhật Linh nhìn thấy vẻ mặt quá mức sinh động kia của Lê Minh Nguyệt thì không nhịn được phải bật cười thành tiếng.
Rõ ràng là cô và Lê Minh Nguyệt tầm tuổi nhau, nhưng vì sao mà bây giờ trên người cô không còn nhìn thấy sự vui vẻ, tràn đầy sức sống như hồi mới về nước nữa?
Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh đang cùng nhau bận rộn chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp.
Một lúc sau, cuối cùng Hà Dĩ Phong cũng chậm chạp đến nơi.
Anh ta và Lâm Quân cùng nhau ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách nói chuyện phiếm.
Lê Nhật Linh quay đầu lại, nhìn thoáng qua hai người họ, con dao đang cầm trên tay bị trượt, suýt chút nữa đã cắt trúng tay mình.
Lê Minh Nguyệt bị cô làm hoảng sợ, nhất quyết không cho cô nấu nữa, nhiều nhất chỉ cho.
Lê Nhật Linh phụ giúp một số việc lặt vặt, linh tinh.
Bữa cơm này xem ra cũng khá thoải mái, nhờ vào sự xuất hiện của Lê Minh Nguyệt mà dây thần kinh luôn căng thẳng của Lê Nhật Linh có thể dần giãn ra một chút.
Vậy mà mấy ngày tiếp theo, ngày nào Hà Dĩ.
Phong cũng rảnh rỗi đưa Lê Minh Nguyệt tới đây.
Tới từ buổi sáng, rồi ở lại cho tới khi bầu trời đã tối đen mới ra về.
Penthouse là một loại căn hộ được thiết kế rất sang trọng, gồm hai tầng, trong đó có đầy đủ các loại tiện ích như phòng tập thể thao, bể bơi,..
Lê Minh Nguyệt nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng đều cảm thấy rất mới mẻ, cô ấy cảm thấy có thể ở trong này ngẩn ngơ cả một ngày cũng không bao giờ chán.
Nhưng một ngày như vậy thì còn có thể được, chứ liên tục như vậy mấy ngày sẽ làm cho người ta cảm thấy có điều gì đó không hợp lý.
Trên đường trở về, Lê Minh Nguyệt mở to đôi mắt đầy tò mò nhìn Hà Dĩ Phong: “Anh nói thử coi, có phải Lâm Quân cảm thấy hai người chúng ta rất giống người trông trẻ và bảo vệ không?”
Hà Dĩ Phong đang lái xe, không thèm liếc mắt nhìn cô ấy, chỉ trả lời rất nhẹ nhàng: “Cô thì thật sự trông giống người giữ trẻ rồi, nhưng đã bao giờ.
cô nhìn thấy một người bảo vệ đẹp trai được như tôi chưa?”
“Chẳng lẽ Lâm Quân thật sự xem tôi như một người bảo mẫu sao? Mỗi ngày đều yêu cầu chúng ta đến sớm như vậy, còn phải mua bao nhiêu là đồ vật này nọ.
Lần đầu tiên, tôi còn cảm thấy đó là một buổi liên hoan, tới lần thứ hai thì tôi còn cho rằng đó có thể là một buổi gặp gỡ bạn bè.
Nhưng mà đến bây giờ đã là ngày thứ ba rồi… rốt cuộc Lâm Quân muốn làm cái gì vậy?”