Chương 959
Đám ký giả cầm theo máy chụp hình? Khi thấy không có cách nào vào được liền chĩa máy ảnh về phía Hạ Linh.
Không ngừng chụp hình, hỏi những vấn đề mà.
Jackson đã sớm chuẩn bị.
“Cô Hạ Linh, nghe nói chủ tịch Hàng đã ngất xỉu, tính mạng đang vô cùng nguy hiểm, điều này là thật sao?”
“Cô Hạ Linh, LX hiện tại giống như rắn không đầu, phó chủ tịch Jackson muốn tạm thời gánh vác dẫn dắt LX vượt qua thời gian khó khăn này, việc này cô có biết không? Xin hỏi cô đối với chuyện này có ý kiến gì không?”
“Cô Hạ Linh, theo như tin đồn thì chủ tịch Hàng vì biết chuyện cô không phải con gái ruột của ông ấy nên bệnh tim tái phát dẫn tới ngất xỉu, điều này cũng là thật sao?”
“Cô Hạ Linh…Cô Hạ Linh…”
Hà Dĩ Phong cùng Lâm Quân đi tới trước cửa phòng bệnh thì nhìn thấy một màn này, Hạ Linh bị năm sáu ký giả chặn ở cửa, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, cô ấy yếu ớt mỏng manh như lá bèo đang trôi dạt giữa biển khơi.
Hà Dĩ Phong thấy vậy chân mày liền nhíu lại, anh ta không thể nào nhịn nổi, dù sao, Hạ Linh cũng chỉ là một cô gái, cô ấy không nên phải một mình đối mặt với tất cả những thứ này.
Hà Dĩ Phong chen vào trong đám đông, anh che chở Hạ Linh ở sau lưng, ánh mắt hiện lên tia lạnh lùng hét lớn: “Cút.
”
Hơi thở lạnh lẽo trên người Hà Dĩ Phong khiến cho đám ký giả ngẩn người, người đàn ông này là ai, tuy không quen biết nhưng anh ta có vẻ là người không dễ gì động vào?
Nhưng bọn họ dù sao cũng là người do.
Jackson thuê đến, Jackson rất nhanh sẽ trở thành chủ tịch LX, mà LX tại thành phố Marseille chính là thủ lĩnh dẫn cân nhắc nặng nhẹ, bọn họ dĩ nhiên vẫn nguyện ý đắc tội với bên này.
Cho dù Hạ Linh trả lời như thế nào, đợi những thứ này hiện lên mặt báo vào ngày mai, giấy trắng mực đen, không có ai sẽ để ý thật giả, thắng làm vua thua làm giặc, Jackson hoàn toàn có thể dựa vào những thứ này để ngồi lên vị trí chủ tịch.
“Anh này là ai thế? Xin anh đừng quấy rầy chúng tôi phỏng vấn được không?” Một ký giả đem máy ghi âm hướng về phía Hà Dĩ Phong nói.
Hà Dĩ Phong bị đám ký giả làm cho rất khó chịu, sự u ám trên mặt càng lúc càng hiện rõ.
Anh ta Hất bút ghi âm rơi xuống đất, không thèm quan tâm đến phong thái lịch sự của một quý ông, kéo cổ áo của một nam ký giả nói: “Mẹ kiếp, ông đây đã nói cút rồi mà mấy người vẫn nghe không hiểu sao? Hay là mấy người muốn ở bệnh viện thêm một khoảng thời gian nữa”
Không khí nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị phản ứng của Hà Dĩ Phong làm cho sợ hết hồn, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi một lúc, sau đó không ai dám nói một lời.
Rõ ràng bọn họ đã bị sự tức giận của Hà Dĩ Phong là cho hoảng sợ, Hà Dĩ Phong rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã tức giận thì vô đáng sợ, người thường khó có thể chống lại được.
Hạ Linh thấy Hà Dĩ Phong như vậy, giống như đang chết chìm vớ được cọng rơm, cô ấy nắm thật chặt cánh tay của chắc chắn của anh ta, cả người không ngừng run rẩy.
Cô ấy cứ nghĩ rằng bản thân đã đủ kiên cường, cho rằng Hà Dĩ Phong đã có Lê Minh Nguyệt thì sẽ không còn chăm sóc cô như trước, nhưng thật không ngờ anh vẫn như trước đây đứng trước mặt cô, vì cô mà ngăn cản mọi thứ.
Hà Dĩ Phong như vậy sao cô ấy có thể buông tay?
Đột nhiên cô ấy có chút khổ sở, trong lòng lại cảm thấy có thứ gì đang bị đốt cháy một lần nữa.
Lâm Quân thấy đã yên tĩnh đã trở lại, cũng nhanh chóng đi tới trao đổi một chút chuyện với đám ký giả.
Còn Lê Minh Nguyệt thì không biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào.