Beta: Stuki°°
“Giúp đỡ?”
Đường Việt Trạch nhướng mày, ánh mắt rơi vào bóng người mặc áo đỏ, mở miệng có chút khinh thường: “Cô ta khi dễ hai người?”
“Không có!” Lương Mãn Nguyệt cũng đứng lên, có chút lúng túng đi tới cạnh anh ta nhẹ giọng nói: “Là Nhu Nhu, công việc có chút vấn đề, …”
Cô ta còn chưa nói hết Tuyết Vi đã xen vào: “Ai nha, để mình nói!”
Thấy Lương Mãn Nguyệt ngại mở miệng cô ta liền trách móc: “Người phụ nữ này là tình nhân mới của Mặc Thời Khiêm, chính cô ta hại Nhu Nhu mất việc… Mãn Nguyệt từ nhỏ lớn lên cùng Thời Khiêm, dù không thành vợ chồng nhưng cũng không nỡ nhìn anh ta bị lừa cho nên muốn khuyên bảo cô ta.”
Nói xong liếc Trì Hoan một cái: “Cô ta da mặt thật dày, bọn em thật không có biện pháp.”
Đường Việt Trạch nhìn người kia ngồi yên lặng một chỗ, bạc môi khẽ nhếch tựa tiếu phi tiêu: “Tình nhân mới… Mặc Thời Khiêm?”
“Đúng thế.”
Tuyết Vi lành lạnh châm chọc: “Người ta tiêu tiền như rác không biết bòn rút từ Mặc Thời Khiêm bao nhiêu rồi, còn lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử, một mảnh ý tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú muốn đuổi bọn em đi.”
Đường Việt Trạch thu hồi tầm mắt thản nhiên nói: “Tiền của anh ta, thích cho ai là quyền của anh ta.”
Lương Mãn Nguyệt cau mày rõ ràng không đồng ý: “Thời Khiêm không giống anh, anh là Đường thiếu bối cảnh lớn, gia tài trải rộng, anh ấy chỉ có một mình, anh ấy không chơi nổi.”
“Tôi cũng đã sớm nói với em vị hôn phu trước của em không có đơn giản như vậy, huống chi…”
Đường Việt Trạch nheo nheo mắt cười như không: “Cùng Trì đại tiểu thư một chỗ, ai tham tiền còn chưa biết chắc được”
Trì đại tiểu thư?
Lương Mãn Nguyệt sững sờ, ánh mắt khiếp sợ quay đầu nhìn người nãy giờ vẫn không nói một lời bên kia.
Ngón tay Trì Hoan đem khăn quàng kéo xuống lộ ra khuôn cằm đầy đặn, kính mắt cũng gỡ ra: “Đường thiếu không hổ đã duyệt qua vô số phụ nữ, ánh mắt chẳng khác nào tia laze.”
Khuôn mặt tinh xảo trắng nõn cứ như vậy lộ ra, so với người ta tưởng tượng thì còn kiều diễm hơn nhiều lắm.
Trì Hoan!
Bạn gái mới của Mặc Thời Khiêm lại là Trì Hoan!
Lương Mãn Nguyệt hơi hơi há miệng, vừa cảm thấy hoang đường lại vừa cảm thấy sớm nên như vậy.
Anh ấy là vệ sĩ của cô ta, bọn họ mỗi ngày ở chung một chỗ, phát sinh quan hệ thì có gì lạ chứ?
Nhưng Trì Hoan người này cao cao tại thượng thiên kim tiểu thư sao lại hạ thấp mình ở bên Mặc Thời Khiêm?
Có đẹp trai đến mấy cũng chỉ là một vệ sĩ không phải sao?
Không phải chỉ mình cô ta khiếp sợ, bạn của cô ta càng không thể tin nổi.
Trì Hoan là ai, cô ấy là đương kim đại minh tinh nổi tiếng nhất. Không chỉ có một người cha làm thị trưởng mà còn có người mẹ tồn tại như truyền thuyết với vô số khối tài sản. Mà bản thân cô dù không dựa dẫm gia đình cũng tự thân lăn lộn quay phim kiếm bộn tiền, tự lập từ sớm.
Giống như Đường Việt Trạch nói, hai người này ở bên nhau, ai tham tiền còn chưa biết đâu.
Lương Mãn Nguyệt kinh ngạc há miệng, chật vật một lúc lâu mới nghẹn ngào từ cổ họng nói ra: “Hai người… đến với nhau?”
Trì Hoan nhẹ nhấp một ngụm trà khẽ mỉm cười: “Cô bây giờ không cần lo tôi vì tiền mới ở cùng anh ấy nữa nhé”
“Hai người… từ lúc nào?”
Có phải đã sớm cùng nhau rồi?
Trì Hoan ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Cô không biết sao? Mới vừa rồi chính cô cũng nói rồi đấy”
“Là vì đêm hôm đó…”
“Chính cô biết rõ!”
Trì Hoan cắt ngang lời cô ta, “Tôi lúc nào đi cùng anh ấy, tại sao lại đi chung, chính cô biết rõ nhất không phải sao?”
Cô ta đương nhiên biết nhưng … cô ta không hề biết người đó là Trì Hoan.
Lương Mãn Nguyệt không lên tiếng, cô ta không biết nói gì cũng không có lập trường phát biểu ý kiến.
Trì Hoan hất cằm:“Nếu không còn chuyện gì nữa, ba vị có phải nên tìm chỗ ăn cơm? Xin lỗi, tôi muốn gọi đồ ăn rồi!”
Lương Mãn Nguyệt miễn cưỡng cười, nói: “Xin lỗi, hôm nay quấy rầy cô rồi.”
Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, kết quả vừa ngoảnh đầu đã bắt gặp ngay bóng dáng người đàn ông đứng lặng ở cửa.
Mặc Thời Khiêm cũng không có nhìn cô ta, chỉ cau mày nhìn kẻ không mời mà tới Đường Việt Trạch, ánh mắt không tiếng động tản ra nồng đậm khí tức áp bách, giọng điệu lành lạnh: “Đường thiếu muốn làm gì?”
Lương Mãn Nguyệt cảm thấy chưa từng nhìn thấu tâm tư người đàn ông này, thế nhưng giờ phút này lại hiểu được anh ấy đang vì Trì Hoan.
Bảo vệ người ta như thế, cho dù đang ở trước mặt cô ta, cũng không cho cô ta chút mặt mũi.
Đường Việt Trạch không chút để ý cười cười hời hợt nói: “Mãn Nguyệt hẹn tôi ăn cơm, tôi đến tìm cô ấy.”
Ánh mắt híp lại cười: “Nếu đã gặp không bằng ăn chung bữa cơm?”
Tầm mắt của Mặc Thời Khiêm thu lại, đi tới đặt cà phê lên trước mặt Trì Hoan nói: “Tranh thủ còn nóng uống luôn đi!”
“A, anh cho sữa vào rồi sao?”
“Ừm”
“Em còn chưa có gọi đồ đâu, anh gọi đi, thật là đói.”
Trì Hoan mở nắp hộp, mùi cà phê tràn ra toả khắp phòng.
Đường Việt Trạch thấp giọng cười: “Thanh mai trúc mã, không làm người yêu vẫn có thể thành bạn, cần gì khiến họ cả đời không qua lại với nhau nữa… cô nói có đúng không Trì tiểu thư?”
Trì Hoan nhấp môi trả lời: “Mấy người ăn riêng với nhau chẳng phải ai nấy đều vui vẻ à?”
Đường Việt Trạch hạ mắt nhìn Lương Mãn Nguyệt, sắc mặt trầm lặng dị thường, cười nhạt: “Tôi cùng Mãn Nguyệt mời cơm anh được không?Mặc Thời Khiêm?”
Mặc Thời Khiêm ngước mắt nhìn họ, môi mỏng kéo ra một độ cong nhỏ: “Có thể!”
Ai nấy ngồi xuống chỗ của mình, không khí trở nên quỷ dị vô cùng.
Nhiều người cũng có chỗ tốt, bởi người phục vụ sẽ không biết mối quan hệ giữa Mặc Thời Khiêm cùng Trì Hoan. So sánh ra người ta càng dễ tin rằng Trì Hoan với Đường Việt Trạch mới là một cặp vì trong bữa ăn cũng chỉ có hai người câu được câu chăng. Mặc Thời Khiêm vốn ít nói, Lương Mãn Nguyệt yên tĩnh lạ thường còn Tuyết Vi thi thoảng quan sát bọn họ nhưng không nói lời nào.
Gọi thức ăn cũng là Trì Hoan và Đường Việt Trạch, Tuyết Vi cũng gọi vài món, mãi tới khi Trì Hoan đem menu cho nhân viên phục vụ, Lương Mãn Nguyệt mới nhẹ nhàng nói: “Trì tiểu thư, Thời Khiêm dị ứng với hành tây cô không biết sao?”
Cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh. Cánh tay đang cầm thực đơn của Trì Hoan cứng đờ, khoé mắt liếc thấy gương mặt âm u của Đường Việt Trạch.