Beta: Bạch Mạn Y Beta: Stuki°° ——————————— Cô đã tốn số tiền lớn để mua mấy thứ này vậy mà hắn lại không mặn không nhạt đánh giá là không có chút quan niệm tiền tài gì hết.Trì Hoan không có quan niệm tiền tài từ hai, ba năm trước hắn đã phát hiện, mặc dù kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng mua nhà mua xe, mua quần áo mua túi xách, lại tốn không ít tiền.Hơn nữa tất cả tiền của cô đều gửi trong ngân hàng, cô không biết đầu tư và cũng không biết quản lý tài sản của mình một chút nào.Bất quá hắn chỉ là một vệ sĩ,vốn không có tư cách gì để quản cô nên hắn chưa bao giờ nói nhiều. Trì Hoan: “…” Cô thấp giọng ho khan một cái: “Có phải anh đang tiếc số tiền bị em xài nhiều như vậy hay không?”. Mặc Thời Khiêm nhấc lên mí mắt nhìn cô: ” Anh không giống như em”. Trì Hoan cho là hắn nói hắn và cô tiêu xài không giống nhau, cô cũng biết rõ mình tiêu tiền rất nhiều, lại ho khan một tiếng: ” Em đùa với anh thôi, hôm nay mua đồ em chỉ mượn tiền của anh thôi, sau khi về nhà em lại cầm thẻ liền chuyển tiền trả lại cho anh.” Mặc Thời Khiêm hời hợt nói: ” Anh xài nhiều đi nữa cũng là do anh có tiền, còn em tùy tiện mua một cái đồng hồ đến mấy trăm ngàn đưa cho người không quan trọng đó gọi là không có đầu óc!”. Lượng tin tức quá lớn, phải mất một lúc lâu Trì Hoan mới kịp phản ứng lại, cô nhướn mày: ” Người không quan trọng? Anh có ý gì?”. Cô cũng không biết tại sao hắn lại nói cô nghèo lại ngu xuẩn, khiến cho cô rất tức giận.Mặc Thời Khiêm bình thản nhìn cô: “Nếu như đêm đó chúng ta không xảy ra chuyện kia, thì anh với em đến bây giờ cũng chỉ là như người dưng nước lã. Anh đã làm vệ sĩ cho em suốt ba năm, lại không có quan hệ thân mật gì, đối với chuyện em tuyên bố nghỉ ngơi nửa năm,suốt một đoạn thời gian không có thu nhập kinh tế mà nói, cái đồng hồ này hiển nhiên quá quý trọng, huống chi là đưa cho anh.” Cái gì gọi là… Huống chi là đưa cho anh?Quan hệ thân mật thế nào cũng không có…Trì Hoan cố gắng đè xuống sự tức giận: “Anh đang nói cho em biết, mặc dù anh làm vệ sĩ cho em ba năm, nhưng một khi anh nghỉ việc, em đối với anh mà nói chỉ là một người không quan trọng. Với quan hệ giữa chúng ta ngay cả một món quà hơi đắt tiền đều không đáng, xài nhiều tiền như vậy còn cố ý đem anh đến nhà em thật ra là em tự mình đa tình, có đúng hay không?”. Mặc dù cô chưa từng nghĩ nếu như Mặc Thời Khiêm không còn là vệ sĩ của cô thì giữa bọn họ sẽ còn có quan hệ gì, nhưng trong lòng cô luôn cảm ơn hắn mấy năm này ở bên cạnh cô, chiếu cố cô, bảo vệ cô, cho nên mới rất trân trọng mua món quà này.Cô cũng không cần hắn cảm kích nhiều, nhưng là hắn lại cảm thấy cô không có đầu óc!.Cô giận đến đau cả tim. Mặc Thời Khiêm không lên tiếng nhìn cô, cô nhìn hắn chằm chằm. Đôi mắt lóe lên hai ngọn lửa nhỏ tức giận đùng đùng. Hắn thì lại đang biết cô đang tức giận cái gì. Trì Hoan thấy hắn khẽ nhíu mày, cũng không nói chuyện, tức giận đem chân mình rút trở lại: ” Không cần anh xoa.” Nói xong cô liền đứng dậy chuẩn bị cầm đồ đạc của cô trở về phòng, chuẩn bị đem quần áo giặt sạch hơ khô.Nhưng thắt lưng còn không có thẳng lên, liền bị một cánh tay có kéo lại, sau đó người cô liền bị kéo về. Mặc Thời Khiêm trực tiếp đem người cô đặt trên bắp đùi của mình, ôm chặt eo của cô đưa cô ôm vào trong ngực, giọng nói trầm thấp truyền đến: ” Tức giận à?”. Bất ngờ tiếp xúc thân cận, bị hơi thở của hắn phả vào mặt, trái tim Trì Hoan bỗng nhiên đập liên hồi.Cô lấy tay của hắn ra khỏi người, cố gắng đứng dậy nhưng tay hắn vẫn không nhúc nhích, cô tức giận, quay đầu nhìn hắn buồn bực nói: “Buông em ra! Ai cho phép anh ôm em.” Hắn ở bên tai cô cười nói: ” Em muốn mỗi lần anh ôm em đều phải được em cho phép mới được ôm sao?”. “…” Ai nói với hắn ta cái này, không nhìn thấy cô bây giờ đang rất tức giận sao? Hắn không buông ra, cô ôm chặt lấy tay, không để ý đến hắn.Mặc Thời Khiêm vòng tay qua hông của cô, khuôn mặt đẹp trai kề sát lại gần một chút, môi mỏng gần như muốn dán vào trên gương mặt của cô, hơi thở ấm áp: “Em mua đồng hồ, anh rất thích.” Bây giờ mới biết nói tốt. Hừ, trễ rồi!! Cô vẫn không để ý tới hắn,hắn nói tiếp, trong giọng nói của hắn lại có chút mập mờ: “Em không nói chuyện nữa, anh sẽ hôn em đấy, hửm?”. Hừ còn uy hiếp cô nữa chứ. Trì Hoa làm sao có thể bởi vì bị hắn uy hiếp mà ngoan ngoãn nghe lời, đang chuẩn bị lý luận với hắn, kết quả mới vừa quay đầu lại vừa vặn bị hắn cúi đầu hôn lên. Hôn đối với cô mà nói, là hành vi vô cùng thân mật, gần như có thể khiêu chiến năng lực chịu đựng của cô.Cô cứ như vậy mấy giây sau, liền phản xạ có điều kiện giơ tay lên đẩy hắn ra,muốn thoát khỏi lồng ngực hắn. Hắn vẫn không nhúc nhích, ngược lại càng hôn càng sâu. Miệng lưỡi quấn quít lấy nhau, mỗi một chỗ trên da đầu cô đều tê dại, cô cảm thấy vô lực, cuối cùng bởi vì hô hấp không được mà dần dần xụi lơ mềm nhũn ở trong ngực của hắn, ngón tay vô ý siết lấy áo của Mặc Thời Khiêm. Thời điểm ý thức của cô hỗn loạn, một bàn tay của Mặc Thời Khiêm đã luồn vào trong quần áo của cô, đầu ngón tay mơn trớn da thịt của cô, Trì Hoan rốt cuộc giật mình một cái, tỉnh táo lại, dùng sức đẩy hắn ra. Đang đắm chìm cùng nhau, không giống như từ đầu có đề phòng, Mặc Thời Khiêm thật bị cô đẩy ra. Trì Hoan mở mắt ra, thở hổn hển mới phát hiện mình lại bị hắn đè xuống ghế sa lon rồi, hơn nữa quần áo đã xốc xếch.Thân thể cô trắng nõn lộ ra khuôn mặt như trứng ngỗng đỏ ửng có thể nhỏ máu, không biết là giận hắn hay là giận chính mình, không lựa lời liền cả giận nói: “Hôn thì hôn chứ sao anh lại…” Càng hôn càng sắc tình, Mặc Thời Khiêm còn thừa dịp cô chưa chuẩn bị cởi quần áo của cô.Đầu cô có chút loạn, mặt càng hồng, nổi nóng cũng là bộ đang nữ nhân yểu điệu, Mặc Thời Khiêm mới vừa hôn cô liền có vài phần động tình, hơn nữa nhìn trong hai tròng mắt cô, chỗ bụng dưới càng căn cứng, hắn đột nhiên căng thẳng lên. Cơn giận của Trì Hoan còn chưa tan liền phát hiện ánh mắt hắn vừa thâm sâu vừa tối sầm, phảng phất như có một ngọn lửa đang tùy thời có thể bốc cháy nhìn chằm chằm cô, cô có cảm giác mình bị cắn nuốt rồi, hơn nữa còn là một thân lõa thể không mặc quần áo. Trong lòng cô bỗng rung động dữ dội, sợ hãi, giống như người đàn ông này đã không phải là người không nói một lời theo cô đi dạo phố, trả tiền cho cô, thay cô bóc cua, giúp cô bóp chân,không phải là Mặc Thời Khiêm rồi!!!.Trái tim cô đoàng đoàng nhảy loạn lên, lại hoảng hốt cực kì đứng dậy muốn chạy trốn.Mặc Thời Khiêm nào để cô đi được. Hắn đưa cánh tay đè cô lại, lần nữa đem cô đẩy vào trên chiếc ghế sa lon mềm mại, cúi đầu hôn lên lần nữa. Hắn không kéo dài như vừa rồi, hôn môi một hồi liền hôn xuống cằm của cô và quai hàm, hôn đến vành tai của cô, hơi thở âm áp phả vào trong lỗ tai của cô. Thanh âm của Mặc Thời Khiêm khàn khàn, dán trên da thịt của cô thấp giọng nói: “Lần này hôn rất tốt.” Trì Hoan ở dưới người hắn co rúm lại, thân thể vô cùng căng thẳng, vành tai cô vốn là chỗ nhạy cảm, huống chi thân thể, thần kinh của Trì Hoan từ trước đến giờ so với moi người nhạy cảm hơn nhiều, lỗ tai càng là chỗ nhạy cảm, cô siết lấy quần áo hắn liều mạng né tránh: ” Mặc Thời Khiêm… “. Hô hấp của cô không yên, cho tới khi mang theo tiếng khóc nức nở ‘ “Đừng… Đừng….. hôn chỗ đó.” Mặc Thời Khiêm hơi nhướn mày, hắn biết cô nhạy cảm, cũng thật không ngờ cô sẽ nhạy cảm như vậy, thật thấp tiếng cười theo trong cổ của hắn tràn ra: “Anh hôn vành tai của em, em lại bày ra vẻ mặt gì đây hả?”. Bị Mặc Thời Khiêm trêu chọc như thế, Trì Hoan nghiêng đầu qua càng muốn né tránh có thể trốn tớ trốn lui vừa có thể tránh đi nơi nào.Mặc Thời Khiêm lại cúi xuống: “Không hôn chỗ này, vậy em muốn anh hôn chỗ nào hả?”.