Editor:Bé Xúc Xích
Beta: Bạch Mạn Y
______________________
Dứt lời, còn không đợi Trì Hoan kịp phản ứng, hắn đã cắn lên vành tai trắng nõn của cô đầu lưỡi ướt át bao trùm khẽ liếm liếm.Trong phút chốc, Trì Hoan cảm thấy thần kinh của cô đều nổ tung, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Mặc Thời Khiêm…”.
Ngoại trừ kêu tên của hắn, cô không biết còn có thể làm gì khác. Mặc Thời Khiêm cố ý thổi vào lỗ tai của cô một hơi, thanh âm trầm thấp nói:
” Trì Hoan, chúng ta lại làm thử chuyện đem đó một lần nữa có được không? Hửm?”.
Ba chứ có được không mang theo 3 phần hấp dẫn đầu độc, 3 phần ôn nhu cường thế, cùng với bốn phần dục vọng nguyên thủy.Trì Hoan không thể nào tĩnh táo suy nghĩ, cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh nào, thậm chí còn thuận theo lời nói của hắn suy nghĩ…Chuyện đêm hôm đó.
“Em cũng rất thoải mái mà đúng không? Chúng ta thử một lần nữa đi…?”.
Thật ra cô không có nghĩ gì, ý chí rất cứng rắn theo bản năng cự tuyệt:
“Không được… Không được, Mặc Thời Khiêm! Em không chịu.”
Cự tuyệt mang theo dấu vết mềm nhũn, đối với nam nhân mà nói vô cùng không có lực uy hiếp. Hắn đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng từ cổ dọc xuống xương quai xanh của cô, từ từ xuống dưới. Đôi gồ hồng mềm mại trắng nõn bị nắm lấy bóp nắn khiến Trì Hoan có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào ngăn cản hắn, cho đến khi chân của cô xuyên thấu quần chạm vào vật cứng cứng, một tiếng nổ trong đầu cô vang lên làm cô giật mình tỉnh lại.Chỉ mới có mấy phút, cô đã bị Mặc Thời Khiêm hôn khắp cơ thể mà không thể phản kháng
Vừa có ý niệm này, Trì Hoan lập tức liều lĩnh muốn trốn tránh, kết quả ngã về một bên trực tiếp lăn xuống ghế sa lon.Bả vai và đầu cô đụng phải bàn trà, cơn đau bất ngờ đánh tới, đau đến tê dại, bất chấp vừa rồi thiếu chút nữa bị Mặc Thời Khiêm chiếm tiện nghi, không nhịn được ứa nước mắt,dục vọng đang dâng trào bỗng chốc tan biến,chỉ còn lại cô gái chật vật ngồi dưới đất hai tay ôm đầu gối khóc thúc thích. Biến cố tới quá nhanh, phải mất mấy giây Mặc Thời Khiêm mới phản ứng được, lập tức đưa tay ra muốn đưa cô từ trên thảm ôm lên.
Lúc này Trì Hoan vừa tức giận lại ủy khuất, làm sao chịu để cho hắn ôm, nước mắt còn đọng trên mặt cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm.Mặc Thời Khiêm vẫn cố cưỡng chế đưa cô ôm lên thả lại trên ghế sa lon, âm thanh trầm thấp lại căng thẳng, nhìn chằm chằm cô đang khóc:
“Đụng trúng chỗ nào hả?”.
Ghế sa lon của hắn đến cái gối ôm cũng không có, cô nghĩ muốn lấy đồ đập hắn cũng không tìm thấy cái gì có thể đập được, vừa khóc thút thít vừa mắng:
“Anh đừng tới đây, anh chính là kẻ bụng dạ khó lường lại bại hoại.”
Cô phát cáu, giận hắn, cũng tức giận chính mình. Mặc Thời Khiêm nhíu mày chặt hơn thanh âm đã có chút thâm trầm:
“Anh hỏi em bị đụng trúng chỗ nào rồi?”
Mặc dù hắn rất đẹp trai tuấn mỹ, nhưng khuôn mặt hắn rất lạnh. Nếu người không quen hắn đều sẽ không tự chủ sinh ra mấy phần sợ hãi, lúc này hắn lại nghiêm túc càng khiến người ta sợ hãi.Trì Hoan cảm thấy hắn đang hung hăng với mình, vốn là ủy khuất, khi dễ cô xong lại hại cô đụng vào bàn trà, không những không an ủi còn bày ra bộ mặt hung hăng như vậy, sự ủy khuất liền nhanh chóng vỡ ra, nước mắt tuông ra nhiều hơn không còn khóc thúc thích nữa.Thật ra thì rất khó tưởng tượng, loại tính cách này của Trì Hoan khi khóc lại không chút nào mang theo sự ẩn nhẫn của nữ nhân, khóc lên không mang theo thanh âm.
Cô rơi nước mắt không lên tiếng lúc này vô cùng điềm đạm đáng yêu.Cô cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, nước mắt tiếp tục rơi ướt thành một vòng nước đọng.