Bùi Gia Thành nhìn Liễu Ý Hoa nghi ngờ, trong lòng không khỏi cầu mong bà ta đừng đắc tội với Vũ Mặc Hàn, nếu khôn ngay cả ông ta cũng khó giữ mạng sống. Liễu Ý Hoa hơi run người, nhưng nhanh chóng lại bình thản.
"Cậu có ý gì ? Cậu nên nhớ dù thế nào cũng là con rể của tôi, đừng bất hiếu"
"Ha, có mẹ vợ nào đi hãm hại con rể của mình không?" Hắn liếc nhìn Liễu ý Hoa một cách khinh bỉ, rồi lại nhìn sang Bùi Gia Thành.
"Nếu muốn đối đầu với tôi, thì cứ tiếp tục giữ bà ta lại!"
Mặc Hàn nói rồi đứng dậy nắm lấy tay cô rời đi, để lại Bùi Gia Thành và Liễu Ý Hoa ngơ ngác. Ra khỏi phòng, Hinh Nhi nghĩ mãi không ra. Chính hắn bảo đi tìm Liễu Ý Hoa, ban đầu cô cứ tưởng hắn sẽ bắt bà ta về đánh cho vài trận, không ngờ chỉ là cuộc nói chuyện vô cùng đơn giản. Cô khó hiểu hỏi hắn.
"Anh cứ để bà ta như thế sao ?"
"Tôi dùng kế dụ rắn ra khỏi hang. Yên tâm, tôi không để em bị thiệt đâu!"
[..........]
Trong phòng làm việc của Bùi Gia Thành.
Liễu Ý Hoa lại gần ông ta, vuốt ve ông ta từ trên xuống dưới. Biết bà ta muốn nói điều gì đó, Bùi Gia Thành nắm lấy tay bà ta đang ve vãn trên ngực mình, nghiêm giọng hỏi.
"Bà muốn gì ? Rốt cuộc bà đã làm gì tên Mặc Hàn kia?"
"Ông sợ hắn ta à?"
"...."
Thấy Bùi Gia Thành im lặng, bà ta lại nói tiếp.
"Tôi có cách này giúp ông loại bỏ hắn ta, ông làm không?"
"Bà bị điên à? Bà biết hắn ta là ai không?" Bùi Gia Thành ngạc nhiên nói.
Liễu Ý Hoa cười trừ, ngồi vào lòng ông ta.
"Tôi rất bình thường. Giúp tôi và ông sẽ có được tất cả hoặc suốt ngày bị hắn đe dọa tính mạng"
Câu nói của Liễu ý Hoa như đánh vào tâm lí ham muốn của Bùi Gia Thành, ông ta lưỡng lự một lúc rồi lên tiếng.
"Nhưng chỉ có một mình tôi thì không được"
"Ai nói chỉ có mình ông ? Con gái của tôi hiện đang cặp với Giang Đặng Tịnh! Giang Thụy Sinh đang có ý với tôi"
Bùi Gia Thành nghe đến đây thì lửa lòng không ngừng cháy hừng hực. Ông ta biết địa vị của Giang Đặng Tịnh, vì thế có thể an tâm hơn phần nào về việc giết Mặc Hàn. Suốt bao năm qua luôn bị Vũ Mặc Hàn quở trách về kinh tế, bàn việc làm ăn hay bất cứ điều gì thì công ty của ông chỉ được hưởng tối đa là 30%. Nếu bây giờ đã có cơ hội tốt, ngại gì không đánh liều một lần?! Hơn nữa, Bùi Gia Thành không khỏi ngạc nhiên, không ngờ bà ta lại có 'quan hệ' rộng như vậy. Nếu có cha con nhà họ Giang cùng hợp lực thì phần thắng nghiêng về họ rồi!
"Được!"
[...........]
Sau khi từ Bùi thị trở về, Hinh Nhi muốn đi siêu thị nên Mặc Hàn đã chở cô đi.
"Tôi muốn mua sa tế!"
"Vậy em lấy đi" Hắn cầm lấy bịch bánh ở kệ bên bỏ vào xe đẩy.
"Cao quá! Lấy dùm tôi"
Vì chiều cao của cô có giới hạn, bất đắc dĩ mới nhờ đến hắn. Trong mắt cô, hắn là cột điện di động, rất thuận tiện trong những trường hợp như thế này. Mặc Hàn nhìn cô rồi lại nhìn kệ đựng sa tế, quả thật cao hơn cô. Hắn thở dài, khom người bế cô lên.
"Ơ này này!"
Bị hắn bế lên cao, Hinh Nhi ngạc nhiên lại đỏ mặt, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, sao hắn có thể làm trò này được chứ?
"Tôi giúp em lấy chứ không lấy cho em!"
Mặc Hàn thản nhiên phun ra từng câu chữ, lời nói có gì đó châm chọc. Hinh Nhi lặng im, vươn tay lấy hũ sa tế xong lại lắc lư cả người đòi leo xuống, ở trên cao thế này lại còn bị hắn bế, thật sự cô không quen.
"Thả tôi xuống!"
Mặc Hàn từ từ thả cô xuống, Hinh Nhi loạng choạng muốn té cũng may hắn kéo cô lại. Đỏ mặt, Hinh Nhi quay người đẩy xe đẩy đi, sợ rằng nếu cứ tiếp tục, tim cô nhảy ra ngoài mất. Khi chuẩn bị tính tiền, Hinh Nhi đã vào nhà vệ sinh một lát bảo hắn chờ. Cô chỉ đi rửa mặt một lát rất nhanh đã ra ngoài. Hinh Nhi nhanh chóng đi đến hắn nhưng không may có ai đó đã đánh vào cổ cô một cái thật mạnh khiến cô ngất đi. Hắn ta kéo cô đi mà Mặc Hàn không hay biết. Hắn vẫn đứng đó chờ cô, nhưng đâu biết rằng cô sẽ không quay lại nữa...?