Hôm sau
"Vũ tổng, đã bắt được Giang Thụy Sinh, Liễu Ý Hoa và Tô Hinh Thư. Còn Giang Đặng Tịnh khi chúng tôi phát hiện ra thì ông ta đã xuất nhập cảnh qua nước ngoài đến Nga. Người của ta bên đó cũng đang tăng cường tìm kiếm ông ta, sớm muộn cũng sẽ có tin tức!"
"Được, cứ đem 3 người kia nhốt lại. Cho họ ăn uống đầy đủ, không được ngược đãi bọn họ"
Vũ Mặc Hàn nới lỏng cà vạt, mắt và chân của hắn chỉ hướng về phía căn phòng trước mặt.
Hắn không nhu nhược cho kẻ thù, hắn cũng không có đủ tấm lòng bao dung cho họ. Nhốt họ lại cho ăn uống đầy đủ, ít ra khi chết cũng thành con ma no. Với hắn chỉ cần búng tay một cái, bọn họ sẽ chết mất xác ngay lập tức, nhưng hắn chừa 3 người này lại để cho Hinh Nhi xử lí. Có như thế cô ấy mới có thể thoát ra sự hận thù.
Vũ Mặc Hàn nhớ đến lúc cô gọi điện thoại cho hắn, toàn thân là máu. Chứng kiến cảnh người yêu của mình bị hành hạ, bản thân lại bất lực, đó chính là đau đớn nhất trong cuộc đời.
Cạch!
Vũ Mặc Hàn vừa mở cửa vào đã thấy cha mẹ hắn, lặng lẽ dặn Chí Dương canh cửa rồi đứng sau lưng cha mẹ.
"Con đến rồi à ?" Vũ lão gia thấy con trai thì hỏi
"Vâng! Con đến thăm cô ấy một chút!"
"Chúng ta về thôi, để nó ở lại chăm vợ của nó"
Vũ phu nhân cầm túi xách đứng lên, xoay người ra sau. Bà bước đến chỗ hắn, gương mặt vẫn tươi cười, khẽ bảo.
"Đừng để mẹ phải ra tay với 2 mẹ con kia"
Vũ Mặc Hàn ngỡ ngàng, mắt mở to, hắn rất ít khi thấy mẹ của mình nói như thế. Giọng điệu của bà ấy không nhanh, không chậm cũng không phải yêu cầu mà là đang đe dọa!
Một lát sau, thấy cha mẹ đã đi, hắn điềm tĩnh đi lại lấy ghế ngồi.
"Hinh Nhi, khi nào em mới tỉnh lại ??!"
[...............]
Tô Hinh Nhi ngồi trong một không gian xung quanh chỉ toàn màu trắng tinh khiết, chẳng có ai ở đây ngoại trừ cô. Lạc lõng, cô đơn là tâm trạng của cô ấy ngay lúc này. Hinh Nhi cứ gọi mãi tên hắn nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng vọng.
Một ánh sáng lóe lên, bước ra là một nàng tiên trông rất đẹp! Bà ấy có gương mặt hiền hòa, nụ cười phúc diễm không có chút ác ý.
"Mẹ??!"
Không hiểu vì sao cô lại gọi bà ấy là mẹ, chỉ vô tình hay cố ý ?
"Con gái!"
Hạ Tuyết Nguyệt đứng lặng tại chỗ, khẽ gọi cô. Tô Hinh Nhi ngạc nhiên, nước mắt không kìm được mà rơi. Một cả xúc khó tả dâng trào. Cô nhận ra bà ấy, là mẹ! Người mà cô luôn nhớ đến. Hinh Nhi từng bước chân đi không vững, loạng choạng bước từ từ, dần dần những bước chân ấy di chuyển nhanh đến mẹ cô.
Hinh Nhi dùng sức ôm chặt lấy bà ấy, bao nhiêu năm không gặp, cuối cùng cũng được gặp rồi!
"Mẹ, đứng bỏ con đi nữa! Mẹ về với con đi"
Tô Hinh Nhi vừa khóc vừa nói, nước mắt không ngừng rơi, đến Hạ Tuyết Nguyệt cũng phải đau lòng. Bà ấy ôm lấy cô, tay vỗ vỗ sau lưng như xoa dịu nổi đau. Tuổi thơ phải xa mẹ từ nhỏ, một mình sống cùng mẹ kế và em gái, bị hành hạ, bị oan ức cũng không có ai để giải bày nỗi buồn. Một mình lớn lên mang căn bệnh khiến ai cũng muốn tránh né, khi chữa được bệnh lại nuôi uất hận trong lòng, bà ấy nghĩ thôi đã thấy tim như bị ngạt thở, rất khó chịu.
Khi biết bản thân mang thai, bà ấy phải chấp nhận mọi hình phạt mà Liễu Ý Hoa đưa ra, cắn răng chịu đựng, đến cuối cùng tưởng mọi chuyện đã trở nên bình thường, không ngờ một tai kiếp ập xuống cướp đi mạng của bà ấy. Hạ Tuyết Nguyệt không luyến tiếc gì ở trần thế này, bà chỉ mong cô sống một cuộc sống vốn có của mình, hạnh phúc. Chỉ mong Hinh Nhi của bà lớn lên luôn vui vẻ không mang nỗi hẫn trong lòng.
Nhìn lại con gái của mình, bà khẽ xoa đầu cô, xoa đi mọi đau khổ cô từng trải, cũng có thể xem như bù đắp được phần nào cho cô.
"Hinh Nhi, mẹ xin lỗi đã để con phải chịu cực khổ rồi"
"Không cực khổ gì cả, con không sao. Mẹ ở lại với con có được không?"
Giọng nói của cô khẽ run, sợ bà biến mất, sợ bà ấy lại xa cô thêm lần nữa. Hinh Nhi giống như đang thỉnh cầu bà ấy, mong được một ân huệ.
Hạ Tuyết Nguyệt khẽ cười khổ, lắc đầu.
"Mẹ không thể, đây là luật, vốn không có cưỡng chế đó. Mẹ co thể theo dõi con từ xa, ở bên con, giúp đỡ con nhưng con sẽ không thể thấy mẹ. Con yêu, khi con chào đời, đón ánh nắng đầu tiên của mặt trời, mẹ chỉ mong con có cuộc sống hạnh phúc, đừng vì mẹ mà mang thù hận trong lòng. Có được không con?"
"Mẹ, họ rất quá đáng với mẹ. Dù mẹ đã không còn nữa nhưng họ vẫn sỉ nhục mẹ một cách tàn bạo. Mẹ có thể tha cho họ, nhưng con sẽ không tha cho họ. Con phải để cho họ cảm nhận được nỗi đau mà mẹ phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm trời"
Hinh Nhi tức giận trong lóng, làm sao có thể tha với những chuyện họ đã gây ra cho hai mẹ con cô được.
"Hinh Nhi...Thôi được, con có thể làm những điều con muốn. Mẹ vẫn muốn thấy con vui vẻ hạnh phúc hơn"