Trong phòng bệnh chỉ còn Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc.
- “ Em sao còn ở đây, chẳng phải em hận anh lắm sao? Những việc em muốn anh làm, anh đã làm được rồi.
Em hãy đi đi, đến bên cạnh anh ta.
Anh ta sẽ đem đến hạnh phúc cho em chứ không phải anh.
Đừng ở đây nữa, đừng phí sức và thời gian với người không đáng.
”
- “ Muốn gì? Làm gì? Anh ta là ai? Trương Vũ Khoa sao? Anh ấy có vợ sắp cưới rồi, em đâu có yêu anh ấy vả lại em không thích chen chân vào hạnh phúc của người khác.
” Trần Thanh Ngọc điềm tĩnh trả lời
Vương Kiên được một phút ngớ người, cô là đang xưng em với anh sao? Mọi chuyện ngoài dự tính của Vương Kiên? Không lẽ sau tai nạn lần đó trí não cô bị ảnh hưởng ư?
- “ Thì em muốn anh trả thù những kẻ hại con, em không nhớ gì sao? ”
- “ Con? Vương Nghiêm ư? Thằng bé có bị làm sao đâu? Rất khoẻ mạnh còn gì? Đâu có vấn đề gì về sức khỏe? ”
Vậy là cô đã mất những kí ức đó, Cố Nam nói đúng.
Bảo sao hành xử rất khác lạ, Vương Kiên bây giờ không biết phải làm gì.
- “ Anh rốt cuộc đang ở đâu? Sao lại gặp tai nạn ở đường vành đai 3 cụm Hoàng Minh Giám - Khuất Duy Tiến? ”
Đứng trước câu hỏi của Trần Thanh Ngọc, Vương Kiên không biết phải trả lời như thế nào.
Anh không thể nói nơi anh ở cho cô biết được.
- “ Không may nên mới bị ”
- “ Không may? Đúng là không may thật, nếu em không đi qua đó thì không biết bây giờ anh thế nào rồi nữa.
Này, mau trả lời câu hỏi của em đi.
Anh sống ở đâu? ”
- “ Sao em lại đi qua đó? ”
- “ Đi làm.
Từ đường Nguyễn Trãi đi xuống Thanh Xuân Bắc rồi đi lên đường Hoàng Minh Giám, ngày nào chẳng đi qua.
”
Vương Kiên thầm nghĩ " toang luôn chứ không đùa, vậy thì ngày nào cô ấy cũng đi qua TAN HOANG MINH rồi.
Bảo sao tim mình lại đập mạnh như vậy.
"
- “ Này, anh nghĩ gì đấy.
Trả lời em đi chứ.
” Trần Thanh Ngọc thấy Vương Kiên cứ thất thần
- “ Hả? Trả lời gì? Anh ở đâu em không cần quan tâm đâu? ” Vương Kiên cố lơ đi, Trần Thanh Ngọc hiện tại anh thật sự không quen
- “ Vincom TAN HOANG MINH nào? Nói mau, không nói cho anh nằm ở Phương Đông cả năm.
” Trần Thanh Ngọc hăm doạ
Trần Thanh Ngọc 24 tuổi rất khác so với 4 năm trước.
Trần Thanh Ngọc của 20 tuổi không yêu, không quan tâm đến Vương Kiên.
Trần Thanh Ngọc của 24 tuổi rất quan tâm, như là cô gái mới yêu lần đầu tiên.
Vương Kiên chỉ sợ khi cô nhớ lại tất cả, cô sẽ lại ghét anh.
Thôi thì cứ tận dụng thời gian này đi.
- “ Vincom TAN HOANG MINH khu vực Hoàng Minh Giám, cạnh công viên Hồ Điều Hòa Nhân Chính.
Anh ở đó, cứ nghĩ sẽ trốn được em nhưng không thể.
”
- “ Aizzz, ngày nào cũng đi qua thế mà lại không biết.
”
- “ Làm sao em biết anh ở Vincom TAN HOANG MINH.
”
- “ Anh trai nói, tìm kiếm khổ cực thật.
”
- “ Biết vậy không nói ”
Vương Kiên vừa nói xong, Trần Thanh Ngọc đánh anh một phát.
- “ Aaaaa ui, đau anh.
Ra tay bạo lực quá, bác sĩ sao ác với bệnh nhân thế.
Anh mà bị sao em phải chịu trách nhiệm đấy.
” Vương Kiên la lên, sự thật thì anh đang giả vờ.
Một cái đánh nó không hề đau đối với anh, chỉ là muốn xem cô sẽ làm gì
- “ Đau ở đâu? Để em xem ” Trần Thanh Ngọc đứng dậy xem Vương Kiên bị đau ở chỗ nào
Vương Kiên nhân cơ hội, hôn cô.
Trần Thanh Ngọc đứng hình, nụ hôn kéo dài khá lâu.
Trương Vũ Khoa đứng bên ngoài nhìn, anh đứng ở vị trí không ai nhìn thấy.
Dáng vẻ này của Trần Thanh Ngọc anh chưa thấy bao giờ, anh cũng hiểu, cô không yêu anh mà là yêu Vương Kiên.
Cô hạnh phúc là được rồi, anh sẽ dần dần mở lòng với vợ sắp cưới của anh - Lưu Thanh Huyền.
Anh không đứng ở đây nữa, lặng lẽ rời đi.
Trần Thanh Ngọc chẳng biết đây có phải nụ hôn đầu của mình hay không, dù có phải hay không thì cô cũng không biết kĩ thuật hôn nó như thế nào.
Nụ hôn vừa dứt, Trần Thanh Ngọc thở mạnh.
- “ Em không biết thở ư? ” Vương Kiên âu yếm cô trong lòng
- “ Không, có hôn ai bao giờ đâu mà biết.
Anh là người đầu tiên.
Khi còn yêu người yêu cũ, cũng không có hôn, cùng lắm là cái nắm tay.
Ở trường em học nhiều nên cũng chẳng có thời gian cho nhau, rồi chán nhau.
Cắm sừng rồi chia tay thôi.
”
- “ Em học ở đâu? ”
- “ Trường THPT chuyên Amsterdam Hà Nội ở Hoàng Minh Giám, Trung Hoà, Cầu Giấy.
”
- “ Ngay sau chỗ anh sống nhỉ.
Sao lại yêu anh ta.
”
- “ Thấy thích thì yêu thôi, thời học sinh mà.
Ai mà chẳng vậy, anh thì chẳng yêu ai nhỉ.
”
- “ Không hợp gu nên không yêu, vả lại nói yêu nhưng chưa chắc là yêu anh thật lòng.
Yêu tài sản của anh thì đúng hơn.
”
- “ Giàu nứt tường đổ vách thì ai mà chẳng yêu.
”
- “ Thế sao 4 năm trước anh ngỏ lời em không chịu.
”
- “ Không thích, đả kích về mối quan hệ cũ.
Em cũng chẳng thích làm người yêu của người giàu, mang tiếng đào mỏ.
”
- “ Anh như thế này mà em vẫn muốn bên cạnh sao? ”
- “ Không may mà, tai nạn thì làm gì có ai đoán trước được.
Dần dần sẽ khỏi thôi.
”
Vương Kiên không nói gì, hạnh phúc một thời gian cũng rất may mắn rồi.
Anh không đòi hỏi gì thêm.
Trần Thanh Ngọc nhìn đồng hồ, 9h sáng rồi.
Cô phải đi thăm khám cho bệnh nhân nữa.
- “ Em phải đi làm đây, 11h30 em quay lại.
”
- “ Em cứ đi đi, công việc quan trọng mà.
”
- “ Bye bye ” Trần Thanh Ngọc vẫy tay chào Vương Kiên rồi đi ra khỏi phòng, Vương Kiên cũng mỉm cười lại với cô
Trần Thanh Ngọc đi khỏi 45 phút thì Trương Vũ Khoa bước vào phòng bệnh của Vương Kiên, anh là bác sĩ điều trị cho Vương Kiên.
Anh thăm khám và dặn dò xong xuôi thì cũng rời đi, chỉ có Trương Vũ Khoa biết Vương Kiên còn Vương Kiên không biết Trương Vũ Khoa.