Chiều tối, Vương Kiên tỉnh dậy, ánh mắt nhu tình nhìn vợ, ngày hôm nay thật sự rất mệt, rất lâu rồi anh mới uống nhiều rượu như thế.
Vương Kiên quyết định ngày mai sẽ về Hà Nội, mọi việc ở đây khá ổn và không có gì phải lo ngại, cũng nên quay về rồi.
Vương Kiên để yên cho cô ngủ, anh bước xuống giường rồi rón rén đi ra khỏi phòng.
Anh qua một phòng khác thay quần áo rồi đi xuống nhà.
Vừa đi xuống thì anh thấy mẹ vợ và quản gia đang bế hai đứa trẻ, có vẻ là con anh rất ngoan, không quấy nhiễu, cũng tốt.
- “ Mẹ ”
- “ Thiếu Gia ”
Vương Kiên ngồi xuống ghế, hai tay bế hai con từ tay Chu Thanh Nga và Bạch Khiêm.
- “ Mẹ với bác vất vả rồi.
”
- “ Không sao, hai con lâu lắm rồi mới có không gian riêng mà.
Với lại hai đứa trẻ rất ngoan.
” Chu Thanh Nga nói
- “ Dạ phải thưa Thiếu Gia ” Bạch Khiêm đứng ngay sau Vương Kiên
- “ Bác ngồi xuống đi, đứng làm gì chứ.
Mọi việc ở đây đều nhờ bác cả, sớm đã coi bác là một phần của Vương Trạch Đông rồi.
” Vương Kiên
- “ Đúng đó, chú cứ ngồi xuống đi.
” Chu Thanh Nga tiếp lời
Bạch Khiêm gật đầu ngồi xuống, ông chăm sóc và bên cạnh Vương Kiên được 24 năm rồi, khi ấy anh vẫn còn là một đứa trẻ ba tuổi.
- “ Chiều tối mai là tôi bay, biệt thự này giao cho bác.
Khánh Linh học ở đây, nhất cử nhất động của nó phải nắm chắc.
Học ở Harvard với gia thế này, không ít kẻ đem lòng ganh ghét đố kị, bày mưu tính kế hãm hại.
Có chuyện gì, dù lớn hay nhỏ cũng phải báo ngay cho tôi.
” Vương Kiên
- “ Thiếu Gia yên tâm, người của Vương Long bang luôn theo sát Đại Tiểu Thư.
Có cả thuộc hạ của chủ tịch Phong Linh, sẽ không ai dám đụng đến cô ấy.
” Bạch Khiêm đáp
- “ Thà thận trọng còn hơn buông lỏng, cái tát về việc chọn hội trưởng hội học sinh đã đả động đến rất nhiều gia tộc rồi.
Trịnh Hoàng, Nam Cung Phi Vũ, Khải Minh Kiệt ra tay không hề nhẹ.
Tôi với chồng nó không cần ra tay cũng đủ để gia đình đó thấy được hậu quả, nó gây tiếng vang lớn với toàn trường.
Dù biết là thế nhưng vẫn còn những kẻ không biết điều, cẩn trọng vẫn tốt hơn.
” Vương Kiên
- “ Vâng, Thiếu Gia ở bên đó cứ yên tâm, việc ở đây cứ giao cho tôi.
” Bạch Khiêm
Chu Thanh Nga im lặng không nói, bởi lẽ bà không hiểu cũng không biết những chuyện này.
Nhưng sự thật là cháu bà rất giỏi, là niềm tự hào, vô cùng hãnh diện.
Truyện Nữ Cường
Vương Quốc Hùng mắt to tròn nhìn Vương Kiên, em nhìn ba không chớp mắt, chẳng lẽ là em hiểu những gì ba nói và đã đoán trước được tương lai của mình rồi hay sao?
Vương Ngọc Anh ngủ ngon trong vòng tay của ba, vừa hay lúc này Trần Thanh Ngọc đi xuống.
- “ Mẹ ” Trần Thanh Ngọc chào Chu Thanh Nga, bà gật đầu.
Sau đó cô quay sang hỏi Vương Kiên
- “ Con ngủ à anh ”
- “ Ngọc Anh đang ngủ còn Quốc Hùng đang thức đây.
” Vương Kiên đáp
- “ Vậy anh trông con đi, em đi nấu cơm.
Hết một tháng rồi.
” Trần Thanh Ngọc nói xong thì đi vào bếp
- “ Phu Nhân, Thiếu Gia.
Tôi xin phép vào trong phụ giúp Thiếu Phu Nhân.
” Bạch Khiêm đứng dậy đi vào trong
Chu Thanh Nga, Vương Kiên gật đầu.
Trong bếp, Bạch Khiêm phụ giúp Trần Thanh Ngọc nấu nướng.
Năm năm trôi qua rồi, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Mới ngày nào Thiếu Gia và Thiếu Phu Nhân là người không quen biết mà giờ đây hạnh phúc trọn vẹn rồi.
- “ Năm năm trước, vào thời gian này.
Cháu lần đầu đến đây thì phải.
Năm năm sau, nghiễm nhiên trở thành Vương Thiếu Phu Nhân người người kính trọng.
”
- “ Thiếu Gia và cháu yêu thương nhau, không ai có thể cấm cản.
Cháu cũng chính là người phụ nữ duy nhất mà Thiếu Gia dành tình yêu thật sự, nữ chủ nhân của Vương Trạch Đông chính là cháu.
”
- “ Bác đi theo anh ấy có lẽ rất lâu rồi, anh ấy tin tưởng bác tuyệt đối, cháu nghĩ anh ấy đang giấu cháu một bí mật không muốn nói ra, cháu cũng không hỏi anh ấy.
”
- “ Năm 20 tuổi, bác bắt đầu đi theo Thiếu Gia.
Có những chuyện Thiếu Gia chưa dám nói cho cháu biết nhưng sẽ có một ngày cậu ấy nói ra, Thiếu Gia chưa đủ can đảm để nói với cháu thôi.
”
- “ Dạ ”
Trần Thanh Ngọc gật đầu, khi nào anh muốn nói thì cô sẵn sàng lắng nghe cho dù nó là gì đi nữa.
Bữa cơm được chuẩn bị và bày trí xong xuôi, tất cả cùng ngồi vào bàn ăn.
Trần Thanh Ngọc trong đầu không ngừng nghĩ ngợi về bí mật mà anh đang giấu cô..