Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước, Mời Tránh Ra

“Ông xã, thì ra Thi Mị kết hôn rồi sao?”

“Không thể nào, cô ta kết hôn còn có thể biến mình thành dáng vẻ kia sao, chẳng lẽ cô ta gả cho người nghèo rớt mùng tơi?”

“Dựa vào đức hạnh của Thi Mị, cho dù không ai bao nuôi cô ta, cô ta cũng sẽ không tìm người nghèo rớt mùng tơi để lấy.”

“Ừ, tôi cũng cảm thấy thế, cô ta luôn là người ái mộ hư vinh…Á, cô nói xem, có phải cô ta chưa lấy chồng mà có con, cho nên không có cách nào khác mới phải gả chồng?”

“Không thể nào, nếu như là bác sĩ bảo cưới cũng không phải chờ đến hiện tại mới kết hôn, cô ta đổi nhiều kim chủ như thế, sớm đã đi phá thai vô số lần rồi.”

Một giọng nói yếu ớt truyền tới, “Sao chỉ có tôi cảm thấy Thi Mị không bình thường sao? Trước kia các người nhìn thấy Thi Mị khóc chưa?”

Nghe thế, sự chú ý của mọi người lại dồn về tình hình hiện tại của Thi Mị.

“Cũng đúng, cho dù Thi Mị nghèo như thế nào, cũng sẽ không mặc đồ ngủ ra ngoài?”

“Vừa rồi, tôi cũng muốn nói điều đó, hơn nữa vẻ mặt cô ta giống như nhược trí, vừa chạy vừa khóc, người bình thường sao có thể làm như thế…”

“Con mẹ nó, cô ta nhào tới, đó là ai? Thật quen mắt!”

………………………….


“Thời tiên sinh!” người đàn ông trung niên lau mồ hôi, trên mặt đều là nụ cười thoải mái: “Rất cảm ơn cậu, trong lúc cấp bách còn có thể bớt thời gian đến ký kết, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của cậu!”

Thời Lệnh Diễn gật đầu, vẻ mặt nhạt nhẽo: “tổng giám đốc Hầu khách khí!”

Tổng giám đốc Hầu thở dài một hơi, cung kính xoay người nói: “Bây giờ cậu muốn về công ty sao, tôi lái xe đưa cậu một đoạn đường?”

Thời Lệnh Diễn cười nhạt, từ chối: “Không cần…”

“Ông xã, hu hu hu!”

Một tiếng kêu to bỗng nhiên xâm nhập vào màng nhĩ, người Thời Lệnh Diễn hơi cứng lại.

Giọng nói mềm mại, mang theo sự ủy khuất, giống như đang làm nũng, giọng điệu này có chút quen thuộc.

Thời Lệnh Diễn bỗng nhiên quay đầu, liếc thấy một thân ảnh màu hồng phấn chạy như bay đến, nhanh chóng tiến vào tầm mắt anh.

Trong đầu vô thức nhớ đến một bóng hình khác.

Rõ ràng gương mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng trong lúc này giống như không khác gì mấy.


Từng có lúc, cũng có một thân ảnh chạy về phía anh, mang theo nụ cười rạng rỡ, càn rỡ đụng vào trong ngực anh.

Thời Lệnh Diễn hơi thất thất, nhìn thấy cô nhào tới, trong nháy mắt, anh vô thức giang tay ra.

Mùi bánh kem ô mai thơm ngào ngạt bay vào chóp mũi anh, thân thể mềm mại, ngọt ngào dán lên người anh, hai tay ôm lấy cổ anh, kèm theo tiếng khóc, nghe có chút ủy khuất thê lương.

Thời Lệnh Diễn đột nhiên hoàn hồn, lập tức đẩy cô ra.

Thi Mị không có giác ngộ mình đã làm sai chuyện gì, xoa mi mắt, khóc lớn: “Ông xã, ông xã, có mụ phù thủy xấu xa đuổi theo em, hu hu hu, mụ phù thủy xấu xa muốn ăn em, hu hu hu!”

Tổng giám đốc Hầu bị doạn đến trợn mắt há mồm, cứng họng nói: “Thời… Thời tiên sinh, đây là ai?”

Đồng dạng bị hù dọa không chỉ có riêng tổng giám đốc Hầu.

Tạ Phương Phương đứng hình, không dám tin nhìn về phía trước.

“Ông….Ông xã?”

“Đây không phải là Thời tiên sinh sao, anh ấy vậy mà là chồng của Thi Mị?”

“Ha ha ha, chuyện này không có khả năng, Thời tiên sinh chính là thiên tài đầu tư của Trung Quốc, sao có thể để ý đến loại hàng nát này?”

……………..

Thời Lệnh Diễn nhìn thấy ngu ngốc không ngừng khóc, lông mày nhíu lại, có chút đau đầu.

Tạ Phương Phương nhìn thấy Thời Lệnh Diễn cũng không thân thiện, thậm chí ánh mắt còn có chút ghét bỏ, cuối cùng cũng đánh bạo nói: “Thời tiên sinh, anh biết cô ta sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận