Một đôi mắt đen nhánh của Thi Mị mở to ra, đôi mắt hồng hồng, dáng vẻ kìm nén không cho mình khóc, hiển nhiên chính là cô vợ nhỏ nhận hết ủy khuất.
Ông cụ Thời: “Thi Mị, cháu đi tắm trước nhé, tiểu Trần!”
“Ôi chao!” dì Trần nhanh chóng đi đến, kéo tay Thi Mị: “Thiếu phu nhân, tôi dẫn cô đi tắm rửa.”
Thi Mị bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ghét bỏ chính mình của Thời Lệnh Diễn, cuối cùng đành phải gật đầu.
Nhưng là, trên người cô còn có dấu vết của đêm điên cuồng tối qua, sao cô có thể để cho dì Trần nhìn thấy.
Cô giả ngây giả dại đuổi dì Trần đi, tự mình tắm rửa, cô cố ý làm cho phòng tắm lộn xộn, sau đó mới đi ra ngoài.
Cô cố ý ăn mặc quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, dì Trần cười, vẻ mặt đồng tình giúp cô chỉnh lại, sau khi dẫn cô đến phòng Thời Lệnh Diễn liền nhanh chóng rời đi.
Gian phòng của Thời Lệnh Diễn cũng đơn điệu như chính con người anh, ngoại trừ đồ dùng trong nhà thì không có gì khác.
Trong phòng lộ ra phong cách lãnh đạm, mang theo hơi thở lạnh lẽo của anh.
Thi Mị đi dạo một phòng, cuối cùng đi đến phòng để quần áo của anh.
Anh nói, cô thích chưng diện như thế, một phòng nhất định sẽ không chưa đủ túi xách và quần áo của cô.
Cho nên anh hủy đi phòng chiếu phim, sát nhập hai phòng làm một.
Nhìn những thứ trước mặt, tất cả đều là phong cách ưa thích của cô, khóe môi Thi Mị lướt qua nụ cười trào phúng.
Năm đó diễn thật hay.
Đối với anh, cô chưa từng nghi ngờ.
Hôn lễ của bọn họ, tương lai của bọn họ, cô đều đã tưởng tượng ra.
Nhưng cuối cùng, cô mới phát hiện, thì ra trong lòng của anh vẫn luôn có người tên Bạch Nguyệt Khiết, người này có vị trí quan trọng nhất trong tim anh.
Thậm chí có thể dùng mạng của Đường Vũ cô, đổi lấy mạng của Bạch Nguyệt Khiết.
Thi Mị cúi đầu, kéo tủ quần áo ra.
Tủ quần áo này do chính cô thiết kế, tầng thứ nhất là làm bằng thủy tinh, dùng để đặt đồng hồ, cà vạt, nơ cũng như các đồ dùng nhỏ.
Tầng thứ hai dùng để túi, tầng thứ ba rồi đến ngăn kéo.
Trong ngăn kéo có một bức ảnh.
Trên bờ biển rộng lớn, Đường Vũ ngồi xếp bằng trên bãi cát vàng, vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía máy ảnh, mà ngồi bên cạnh cô, có một người đàn ông chăm chú nhìn cô, hơi mỉm cười, chuyên tình mà nghiêm túc.
“Cô đang làm gì thế!”
Một tiếng quát chói tai bất ngờ từ phía sau vang lên.
Thi Mị bị dọa đến mức run lên.
Mà Thời Lệnh Diễn đã nhanh chóng đi đến, cầm cánh tay cô, không hề đối xử với cô như phụ nữ, trực tiếp đoạt bức hình lại, nhìn cũng không nhìn Thi Mị lấy một cái, giọng nói lạnh như băng: “Ai cho phép cô vào đây?”
Thi Mị tận mắt nhìn thấy, Thời Lệnh Diễn cẩn thận kiểm tra ảnh chụp, phát hiện ảnh chụp không sao, lúc này sắc mặt anh mới có chút hòa hoãn.
Động tác này tuy nhỏ, nhưng lại khiến lòng dạ độc ác của Thi Mị nhói đau.
Người đều bị anh tự tay giết, anh giữ lại một bức ảnh, anh có ý gì?
Chẳng lẽ….trong đó còn có bí mật gì?
Thi Mị vô thức nhìn về mặt sau của tấm ảnh, nhưng cô còn chưa thấy được cái gì, liền bị người đàn ông quát: “Cút ra ngoài!”
Dáng vẻ của Thi Mị giống như bị dọa sợ, khóc nức nở: “Ông xã…”
Thời Lệnh Diễn càng không kiên nhẫn: “Sau này gọi tôi là Thời Lệnh Diễn!”
Thi Mị bĩu môi, nước mắt rơi xuống: “Có thể…Nhưng anh chính là ông xã của em…”