Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

“Cảnh Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt!” Tống Tường lấy mắt kính đang đeo xuống nhìn Cảnh Tô, làm dấu tay xin mời.

“Có ý tứ gì?” Cảnh Tô dừng tay đang kéo hành lý của mình lại, nghi ngờ nhìn người đàn ông tên gọi Tống Tường này.

“Cảnh Tô tiểu thư không phải là đang muốn rời khỏi chỗ này hay sao? Tống mỗ chỉ là tiễn một đoạn đường thôi!” Tống Tường mở cửa xe, chờ Cảnh Tô ngồi lên xe.

“Anh là người của Tư Mộ Thần?” Giọng Cảnh Tô khi nói chuyện có chút lạnh, cô không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Tư Mộ Thần.

“Cảnh Tô tiểu thư hiểu làm rồi, lần đó gặp cô ở phòng ăn là lần đầu tiên gặp mặt! Nhanh lên xe đi, Tống mỗ không phải là người của Thiếu tướng!” Tống Tường chủ động ngồi lên ghế lái.

Cảnh Tô bén nhạy nghe được tiếng xe của Tư Mộ Thần đang lái đến, không do dự nữa, ít nhất phải rời khỏi chỗ này rồi nói tiếp.

“Không biết Cảnh Tô tiểu thư muốn đi đâu?”

“Có thể giúp tôi tìm khách sạn được không? Tốt nhất là vắng vẻ một chút.” Cảnh Tô nghĩ đến việc ngộ nhỡ Tư Mộ Thần tìm tới, cô nên làm cái gì?

“Cảnh Tô tiểu thư, tôi có một căn nhà để trống, không có người ở, cô bằng lòng ở chỗ đó không?” Tống Tường thông qua gương chiếu hậu nhìn Cảnh Tô đang lo lắng, tốt bụng đề nghị.


“Không cần, Tống tiên sinh, anh chở tôi ra ngoài tôi đã vô cùng cảm tạ rồi!”

“Không phải Cảnh Tô tiểu thư đang tránh né Tư Mộ Thần hay sao?” Tống Tường có thể thấy được rõ ràng thân thể của cô đang buông lỏng trở lên cứng ngắc, ánh mắt của anh ta cực kỳ dịu dàng, như là đã biết từ rất lâu vậy.

“Tôi…”

“Cảnh Tô tiểu thư, xin cô tin tưởng tôi, được không?” Anh ta xoay người, ánh mắt nhìn Cảnh Tô không có chút tà niệm, thuần khiết như vậy.

“Gọi tôi là Cảnh Tô đi!” Dường như tâm tình Tống Tường rất tốt, cười toét miệng, xe giống như là tên bay nhanh chóng đi tới, mà Cảnh Tô nhìn gò má Tư Mộ Thần xẹt qua trước mặt mình, một giọt nước mắt nhỏ xuống trên cửa kính thủy tinh, lưu lại một giọt nước. Tống Tường nắm chặt tay lái, trong lòng hạ quyết định.

“Cảnh Tô, để cô phải ủy khuất ở nơi này rồi!” Anh ta gãi gãi đầu của mình, có chút ngượng nhùng, bởi vì bụi bặm trong phòng rất nhiều, lúc tiến vào bọn họ bị sặc đến khó chịu. Gương mặt cười của anh ta có chút xấu hổ, so với bộ dạng lạnh lùng thì đáng yêu hơn nhiều!”

“Không có việc gì, tôi dọn dẹp một chút là được rồi”

“Vậy, vậy tôi đi mua chút đồ dùng hàng ngày giúp cô!” Nói xong, anh ta vội vã bước đi, Cảnh Tô cũng không kịp ngăn cản.

Tống Tường không phải thật sự muốn đi mua đồi, mà là anh ta đang tức giận!

“Đầu heo, cậu chuẩn bị căn nhà như thế nào vậy, không phải tôi đã nói rồi sao? Muốn dọn cho sạch sẽ, có phải cậu không coi lời của tôi ra gì đúng không?” Giọng Tống Tường u ám.

Người bị gọi là đầu heo liều mạng nuốt nước miếng, còn thỉnh thoảng lấy tay vỗ vỗ ngực của mình, thật vất vả mới lấy được hơi.

“Thái, thái tử, đây không phải là vì nghĩ cho ngài hay sao? Nếu là, nếu là tiểu thư thấy căn nhà sạch như vậy dĩ nhiên sẽ không tin tưởng ngài! Để như vậy dễ dàng để cho ngài gần tiểu thư!” Đầu heo khúm núm nói.

“Cút nhanh lên!” Mặc dù cậu ta nói có đạo lý, nhưng Tống Tường biết là bọn họ làm việc bất lợ, nếu không thể giữ lại Cảnh Tô, anh ta không bới da của bọn họ chắc.

--- ----tuyến phân cách------


Bên này Tư Mộ Thần về đến nhà, đã là người đi nàh trống, anh đánh một quyền vào trên cửa. Anh biết, từ khi Cảnh Tô khóc rời khỏi quân khu, anh lập tức nghĩ đến việc Cảnh Tô hiểu lầm rồi, cô nhóc không có cảm giác an toàn với anh, sao anh lại không thẳng thắn trước đó chứ? Tối hôm qua lạnh lùng với cô, bảo cô rời khỏi cũng chỉ là nhất thời nói nhảm, cô nhóc này, anh nên làm gì đây? Từng quyền từng quyền, vốn vách tường màu trắng biến thành một mảnh máu đỏ.

“Lão đại, tìm chị dâu về đi, hiện tại chị ấy nguy cơ tứ phía, mới vừa nhận được tin tức, thái tử đến rồi!” Đường Tuấn cầm thư tình báo trên tay nói qua.

“Thái tử? Cậu nói là Tống Tường sao!” Tư Mộ Thần mắt sung huyết đỏ bừng, thu hồi tay máu đang chảy dầm dề.

“A Tuấn, cậu nói vài năm này có phải tôi quá mức ẩn nhẫn? Thủ lĩnh thổ phỉ này cũng tìm đến cửa rồi?”

“Lão đại, đúng là mấy năm này quá thái bình rồi!”

“Đàm Sơn Thị cũng muốn gió nổi mây phun, tên nội gian đó không phải còn chưa đi ra sao?” Bọn họ trao đổi ánh mắt, bởi vì hiện tại trừ hai người bọn họ ra còn lại đều là trong phạm vi hoài nghi, mà đám người 001 vừa lúc chạy tới! Những lời này bọn họ đều nghe được.

“Các cậu đều tới, vậy tôi cũng muốn nói cho các cậu một chuyện, trong khoảng thời gian này tôi muốn xin nghỉ với quân khu, tất cả mọi chuyện đều do Đường Tuấn phụ trách, các cậu có chuyện gì trực tiếp báo cáo cho Đường Tuấn!” Trong khoảng thời gian này anh muốn chỉnh tề lại tiểu phân đội cơ mật để chủ động xuất phát, ngộ nhỡ thái tử mang cô nhóc đi, tình cảnh của cô nhóc càng thêm nguy hiểm.

Mặc dù có rất nhiều điều bọn họ muốn nói ra khỏi miệng nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Tư Mộ Thần, bọn họ rối rít rời đi, đúng là bọn họ quá thái bình rồi, bọn họ biết thái tử tới, chính là một trận đánh ác liệt, sẽ không giống như là vòng tròn có thể đầu cơ trục lợi!

“Lão đại, vậy còn thủ trưởng…”

“Không cần lo lắng, tôi sẽ trực tiép báo cáo với lão Tư lệnh!” Lão Tư lệnh không phải là lão tổ tông nhà bọn họ hay sao? Nếu tìm thủ trưởng thì có tác dụng gì!

“Còn nữa, bảo Lục Phạm chăm sóc 005 cho tốt, tiện thể nói cho cô ấy biết, hiện tại cô ấy đã tự do!” Tin tức của Tư Mộ Thần không khỏi khiến cho bọn họ hít sâu một hơi, rốt cuộc là cái gì có thể làm cho 005 thoát khỏi quân tịch? Cô ấy là người của quốc gia, cho đến thời khắc quốc gia muốn cô đi tìm chết, bất cứ lúc nào cô cũng phải chuẩn bị.


“Lão đại, người anh muốn, nhốt ở phòng tối!” Mặc dù 001 muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tư Mộ Thần, lời gì cũng không nói thành câu được.

Tư Mộ Thần nhìn 001 có thâm ý khác, ban đầu suy đoán nội gian vô cùng có khả năng chính là 001, ngay từ đầu anh đã nghĩ đến kiếm thuật của cậu ta, kiếm thuật này chỉ có gia tộc kia mới có. Mà khi 001 rời đi liếc nhìn lại, ánh mắt khát máu của Tư Mộ Thần xuất hiện lần nữa, đời này anh thống hận nhất chính là phản bội.

Vung tay lên, anh hạ lệnh Đường Tuấn đuổi bắt tuyệt đường!

Trong phòng tối, không một tia ánh sáng, hoàn toàn là màu đen, thậm chí không khí để thở cũng khó khăn, mỗi gian phòng tối này đều khác với bình thường, đau nhất chính là không ai có thể mở những cửa tù này ra, trừ phi là vân tay đặc biệt của Tư Mộ Thần, vân tay đứt đoạn của Tư Mộ Thần.

“Nhận ra tôi không?” Đèn pin chiếu rọi xuống, mặt của Tư Mộ Thần có vẻ đẹp khác thường, trừ đi ánh mắt âm u.

“Là anh, là anh, Tư Thiếu tướng, là anh tới thả tôi ra sao? Nhanh, mau cứu tôi ra ngoài, tôi không muốn sống ở nơi này nữa!” Ánh mắt của người phụ nữ ảm đạm không có ánh sáng, tóc tai rối bời, nằm trên mặt đất, một bàn tay bẩn thỉu nắm lấy ống quần Tư Mộ Thần.

Người phụ nữ trên đất này rõ ràng chính là chị K, Tư Mộ Thần một cước đá văng cô ta ra.

“Dẫn cô ta ra!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận