Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Bà nội, con đến rồi!" Tư Mộ Vĩ nhìn thoáng qua Cảnh Tô, bên cạnh còn chui ra một tiểu nha đầu, đây không phải Nhậm Thanh Thanh sao?

"Tư Mộ Vĩ, con rốt cục đã đến!" Lý Mục kéo tay cháu trai của mình qua, sau đó ra hiệu cho anh ngồi xuống.

"Mộ Thần, con cũng tới đây!" Lý Mục vỗ vỗ vị trí bên trái, để cho Tư Mộ Thần đến ngồi xuống.

"Bà nội, có chuyện gì sao?"

"Mộ Thần, lần này gọi Mộ Vĩ trở về là muốn thương lượng chuyện của hai anh em các con!"

"Bà nội, bà cứ nói!" Tư Mộ Thần nhìn nhìn bà nội mình mà không biết bà muốn làm chuyện gì.

"Cảnh Tô, con mang theo bọn họ ra ngoài ngồi một chút đi, bà muốn nói chuyện với Mộ Vĩ và Mộ Thần!"

"Con đã biết, bà nội!"

"Bà nội, hiện tại mọi người đều đã ra ngoài, bà cứ nói đi!" Tư Mộ Vĩ cũng rất tò mò, tới cùng là có chuyện gì.

"Mộ Vĩ, Mộ Thần, trước kia hai con vốn có thành kiến, bà cũng đã biết! Nhưng mà hiện tại bà nội gọi các con đến là muốn hai anh em các con hợp tác với nhau!"

"Hợp tác?"

"Bà nội, ý của bà là gì?"

"Mộ Thần, hiện tại con đang đảm nhiệm mọi công việc nên con cho bà nội là bà lão hồ đồ rồi sao?"

"Còn có con, Mộ Vĩ, bảo là muốn giúp đỡ em trai, nhưng mà bà cũng không thấy con xuống tay với Thẩm gia!"

"Bà nội, không phải là con đang bố trí sao?" Tư Mộ Vĩ đúng là không có cách nào với bà nội mình, ai bảo từ nhỏ bà đã yêu thương anh? Hơn nữa bà cũng luôn nghĩ tìm mọi cách thăm dò những suy nghĩ trong lòng anh!

"Được, các con đó, hiện tại lập tức bắt đầu hợp tác với nhau! Một người là thiếu tướng, một người là tổng giám đốc, đều là người có thể hô phong hoán vũ, làm cái gì lại có tiểu tâm tư, Mộ Thần, con đừng tưởng bà nội không biết con là vì chuyện của Cảnh Tô mới đề phòng Mộ Vĩ!"

"Khụ khụ, bà nội, con không có!" Tư Mộ Thần lòng dạ hẹp hòi, anh chính là sợ người anh trai này khi nào thì tới cho anh một cước.

"Bà nội, nói không chừng, nếu như Mộ Thần đối với Cảnh Tô không tốt, thì con đúng là muốn đoạt lại Cảnh Tô!"

"Không được!" Vẻ mặt Lý Mục vốn luôn luôn ôn hòa với Tư Mộ Vĩ thì ngay lúc này cũng lập tức biến sắc.

"Tốt nhất là con nên thu lại những ý nghĩ này đi!"

"Bà nội, con muốn Cảnh Tô !" Càng không chiếm được thì anh càng muốn có.

"Nghịch tử, Mộ Thần, con đi ra ngoài cho bà, khẩn trương mang theo Cảnh Tô đi!" Lý Mục tâm phiền ý loạn, bà muốn giục Tư Mộ Thần đi.

"Có chuyện gì, bà cứ coi như con không có mặt mà nói, không cần bận tâm cái gì cả!" Kỳ thật Tư Mộ Thần cũng rất muốn biết, vì sao trong ánh mắt bà nội tựa như đang có tức giận không nhỏ, nếu không phải vì Cảnh Tô là vợ của anh, thì sợ rằng Tư Mộ Vĩ có thể làm ra chuyện quá giới hạn gì đó.

"Mộ Thần, con còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi!"

"Vâng, bà nội, con biết rõ!" Tư Mộ Thần thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Tư Mộ Vĩ, anh cảm thấy Tư Mộ Vĩ rất nguy hiểm.

"Bà nội, rốt cuộc là có chuyện gì giấu con?"

"Mộ Vĩ, bà nội biết, con thích Cảnh Tô, nhưng mà các con không có khả năng, không nói đến chuyện con bé không phải là vợ của Mộ Thần, nếu con bé độc thân thì các con cũng không được, cho nên bà nội xin con hãy đi tìm một cô gái tốt đi!" Đúng là bà đã biết, vì cấp dưới có đến báo cáo cho bà, Tư Mộ Vĩ thường xuyên uống say đến đêm khuya, hơn nữa lúc say rượu cũng chỉ kêu tên của Cảnh Tô.

"Bà nội, Cảnh Tô là một cô gái tốt, con chỉ là thích cô ấy mà thôi, không hề nghĩ sẽ làm ra chuyện gì!" Tư Mộ Vĩ ủy khuất, chẳng lẽ việc mình thích một người cũng không được?

"Ai, Mộ Vĩ, con đừng tưởng rằng bà nội không biết con nghĩ như thế nào! Mà hiện tại ngay cả tư cách thích Cảnh Tô con cũng không có!"

"Bà nội, tại sao? Bà không cần quá bất công! Con chỉ là thích, mà con cũng đã nhường bước rồi !"

"Con bé chính là em gái của con!" Lý Mục cũng rất bất đắc dĩ! Nếu không phải là đàn anh nói cho bà biết hắc bang quốc tế đã phái người tới ám sát Cảnh Tô, bà cũng không cần cấp tốc gọi Tư Mộ Vĩ trở về.

"Bà nội, con biết là bà nói đùa để cho con chết tâm, nhưng bà nội không cần làm vậy, con không làm gì là được, không cần nói dối lừa gạt con!"

"Người nào lừa con, muốn tin hay không là tùy con, bà gọi con về là muốn con trở về hắc bang!"

"Bà nội, không phải bà không thích con trở về sao?"

"Ai cho con trở về?"

"Không phải bà vừa nói sao?"

"Bọn họ phái người tới ám sát nha đầu Cảnh Tô rồi !"

"Cái gì? Không phải kế hoạch đã trì hoãn sao?"

"Kế hoạch gì?"

"Bà nội, không có gì, con đi tìm bọn họ một chút!"

"Bà nội, chuyện bà vừa nói, con sẽ tự mình đi kiểm tra!"

"Tư Mộ Vĩ, nha đầu Thanh Thanh kia cũng rất tốt, hơn nữa, hơn nữa…, "

"Bà nội, con tự có chừng mực!" Bà nội của bọn họ có thể không cần phải Thần Thông Quảng Đại như vậy không, sự tình gì của bọn họ cũng đều biết cả rồi!

"Bà nội, con chỉ thích Cảnh Tô , cho dù cô ấy đúng là em gái của con thì con cũng không cần, nếu như Cảnh Tô lựa chọn con, con đều sẽ không màng chuyện thế tục gì đó ở trong mắt!" Nói xong, anh mạnh mẽ đóng cửa lại, khi vừa ra ngoài thì vừa lúc gặp phải mấy người Cảnh Tô cũng đi ra.

Tư Mộ Vĩ không để ý đến ánh mắt của mọi người, anh tiến lên gắt gao ôm lấy Cảnh Tô. Một màn này rơi vào trong mắt bà cụ ở lầu hai, khiến bà chỉ biết lắc đầu!

"Ai, đứa nhỏ này thật sự là ngang ngược mà!"

"Lão phu nhân, tôi tin tưởng đại thiếu gia nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của mình!" Một người làm đứng bên cạnh nhìn lão phu nhân khó chịu cũng rất đau lòng nói.

"Chỉ mong như vậy!"

- - phân cách tuyến - -

"Tư Mộ Vĩ, anh đủ rồi!" Tư Mộ Thần cố nén xúc động muốn đánh người!

"Tư Mộ Thần, chỉ là cậu giành được trước một bước mà thôi, cậu không nên ép tôi bắt đầu theo đuổi Cảnh Tô lần nữa!" Tư Mộ Thần rất buồn bực, anh ta là đang ép anh sao?

"Ơ kìa, ông xã, không cần ầm ĩ, anh trai cũng chỉ là ôm xã giao thôi mà, được rồi, chúng ta nhanh chóng đi thôi! Đi xem Nha Nha!" Cảnh Tô tuy biết rõ tình hình, nhưng mà chung quy cũng không thể để cho hai anh em họ đánh nhau được? Cô cũng không muốn là người gây ra tai hoạ.

"Đi thôi!"

"Cảnh Tô, các người muốn đi nơi nào?" Khi Tư Mộ Vĩ nói chuyện với Cảnh Tô thì đều là bộ dáng dịu dàng. Mặc kệ Nhậm Thanh Thanh và Tư Mộ Thần đứng ở một bên ăn dấm chua.

"Chúng ta muốn đi xem Nha Nha!"

"Có thể mang anh cùng đi không?" Tư Mộ Vĩ nghĩ chỉ cần Cảnh Tô mang anh đi đâu thì anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

"Ừm, có thể!" Cô vừa nói xong thì lập tức hối hận, nhìn mặt ông xã mình đen lại, còn có biểu tình mất hứng của em họ, cô chỉ đành ngượng ngùng lên xe.

Tư Mộ Vĩ lên xe của mình, gắt gao đi theo sau bọn họ.

"Nha đầu, anh muốn giam em lại!"

"Anh dám! Em lại không phạm lỗi gì!"

"Em không phạm lỗi sao? Em trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa còn là Đại Hoàng Phong (Bumblebee)! Cái loại ăn thịt không nhả xương này!"

"Đó là anh trai của chúng ta!"

"Anh trai thì làm sao? Hiện tại tính cái gì, anh trai và em gái.. ~ "

"Ui da đau chết mất, bà xã, anh sai lầm rồi, anh sai lầm rồi còn không được sao?"

"Tư Mộ Thần, em muốn xuống xe, vậy anh cứ xem như em và anh trai tình luyến đi!" Cảnh Tô rất bực bội, một tay mở cửa xe ra khiến Tư Mộ Thần cuống quít dừng xe lại!

Cảnh Tô xuống xe thì chui ngay vào trong xe Tư Mộ Vĩ, để lại Tư Mộ Thần đứng ở ven đường giương mắt nhìn bọn họ đi qua trước mắt mình!

"Anh rể, anh xem anh đã làm ra chuyện gì? Đây không phải là nối giáo cho giặc sao?" Nhậm Thanh Thanh liếc mắt nhìn Tư Mộ Thần, thật sự là anh rể quá hồ đồ.

"..."

Tư Mộ Thần bị nói một câu cũng không phản bác được, mỗi khi gặp phải sự việc như vậy thì lý trí thường ngày của anh đều chạy đến tận chín từng mây rồi.

- - phân cách tuyến - -

"Nha Nha, Nha Nha, cậu có ở nhà không?" Cảnh Tô nhìn cửa nhà Giang Phỉ Á, cô không biết Giang Phỉ Á có ở nhà hay không, hiện tại Giang đại ca đã mất tích, cậu ấy nhất định là rất khổ sở, cô muốn Tư Mộ Thần tới đây là để xem trước khi Giang đại ca mất tích có để lại manh mối gì không?

Leng keng, leng keng, leng keng, Cảnh Tô lo lắng nhấn chuông cửa.

"Nha Nha, cậu có ở bên trong không? Mình là Cảnh Tô đây!"

Cảnh Tô ở bên ngoài đi qua đi lại thật lâu, ngay khi cô tưởng rằng bên trong không có ai thì Giang Phỉ Á lại mở cửa ra.

"Nha Nha, cậu làm mình sợ muốn chết!" Cảnh Tô tiến lên ôm lấy Giang Phỉ Á, dù đang là mùa đông nhưng cô ấy lại chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, trong nhà điều hòa cũng không mở, mà miệng Giang Phỉ Á cũng đã sớm tím tái.

"Nha Nha, cậu đừng làm mình sợ, được không?" Cảnh Tô nhìn cô gái ngốc ngếch trước mặt, thật sự là khờ chết được!

"Tô Tô, Tô Tô, có đúng là cậu hay không?" Trong mắt Giang Phỉ Á hỗn độn không có tiêu cự.

"Đúng, là mình!"

"Tô Tô, cậu đi cứu anh trai mình có được hay không? Xin cậu đi cứu anh trai mình!" Giang Phỉ Á loạng choạng lay lay thân thể Cảnh Tô.

"Tại sao muốn Cảnh Tô đi cứu?"

"Bởi vì bọn họ nói.., " nghe thấy giọng nói xa lạ, Giang Phỉ Á lập tức hồi tỉnh, "Bởi vì chồng của Tô Tô là thiếu tướng!"

Giang Phỉ Á nhìn Tư Mộ Vĩ mấy lần, ánh mắt anh ta thật đáng sợ, giống như là bóng đêm, liếc mắt một cái là có thể xuyên thấu tâm tư của cô rồi.

"Thật sao?"

"Vâng!" Giang Phỉ Á nhìn người đàn ông chất vấn, cô liên tục gật đầu, sợ người này không tin cô.

"Được rồi,anh trai, anh không cần dọa Nha Nha, trước để cho Nha Nha nghỉ ngơi một lát đi!" Cảnh Tô đỡ Giang Phỉ Á đi vào phòng ngủ của cô ấy.

"Tô Tô, đêm nay cậu ở cùng mình có được không?" Giang Phỉ Á nằm trong chăn nhìn Cảnh Tô với vẻ mặt khẩn cầu, cô muốn nắm chặt cơ hội, nhất định phải nắm chặt cơ hội này.

"Được, đêm nay mình ở cùng cậu!" Cảnh Tô nghĩ cũng nên ở lại với Giang Phỉ Á, hiện tại nhất định là cậu ấy rất cần mình!

"Cảm ơn cậu, Tô Tô, cám ơn cậu!" Giang Phỉ Á cực kì kích động nắm tay Cảnh Tô!

Nhưng một màn này ở trong mắt Tư Mộ Vĩ lại rất kỳ quái, bởi anh cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm.

"Này, Tư Mộ Thần, cậu không thấy rất kỳ quái sao?" Tư Mộ Vĩ nhìn Tư Mộ Thần vừa mới tới hỏi.

"Cái gì kỳ quái?"

"Giang Phỉ Thiên mất tích, đêm nay Giang Phỉ Á lại muốn Cảnh Tô ở lại cùng cô ta!"

"Lục Phạm đã đi tìm kiếm Giang Phỉ Thiên, mấy ngày nay sẽ không về nhà, Cảnh Tô ở cùng Giang Phỉ Á cũng là bình thường! Đâu có chỗ nào kỳ quái?"

"Nhưng mà, cậu không biết là Giang Phỉ Á cố ý đuổi Lục Phạm đi sao?"

"Tư Mộ Vĩ, anh muốn nói cái gì?"

"Giang Phỉ Á có vấn đề!" Tư Mộ Vĩ đi thẳng vào vấn đề, anh không muốn Cảnh Tô bị thương tổn gì, cho nên dù chỉ có môt điểm đáng ngờ thì anh cũng không muốn bỏ qua.

"Tư Mộ Vĩ, anh suy nghĩ quá nhiều!" Cho dù có điểm đáng ngờ, nhưng mà anh thích yên lặng xem xét, dù sao nếu như đêm nay Cảnh Tô ở lại đây thì chắc chắn là anh cũng ở lại đây.

"Tư Mộ Thần, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, hắc bang quốc tế đã phái người ám sát Cảnh Tô, mấy ngày nay tôi phải đi đến tổng bộ, cho nên cậu phải bảo vệ tốt cho Cảnh Tô, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi đây sẽ cho các người chon cùng Cảnh Tô!"

"Anh quá để tâm đến Cảnh Tô rồi! Anh trai!" Tư Mộ Thần đáp trả Tư Mộ Vĩ, anh ta dựa vào cái gì muốn anh chôn cùng với nha đầu!

"Tư Mộ Thần, đó là hành vi kiếm cớ của cậu, cái gì mà vì quốc gia, cái gì nghĩa vụ đều là do cậu lấy cớ! Nếu tôi mà là cậu, hiện tại tôi sẽ lập tức điều động một đại đội tới bảo vệ Cảnh Tô! Nhưng mà không biết những người này thảo trứng tròn Binh có còn biết sử dụng không đây!" Tư Mộ Vĩ nhìn thấy Tư Mộ Thần là lại khó chịu, thiếu tướng thì giỏi lắm sao!

"Tư Mộ Vĩ, thu hồi thủ đoạn lưu manh bất chính của anh lại đi!"

"Tư Mộ Thần, chúng ta hợp tác đi!" Tư Mộ Vĩ rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng.

"Dù sao mục đích của chúng ra đều giống nhau, đều là vì muốn bảo vệ Cảnh Tô!"

"Được!" Tư Mộ Thần đột nhiên đột nhiên nhớ lại, ông nội tiểu Bình có nói, mặc kệ là Hắc Miêu hay là Bạch Miêu, nếu như có thể bắt được con chuột, đó chính là con mèo tốt!

"Tư Mộ Thần, cậu nhớ rõ phải xem trọng Cảnh Tô, nhớ rõ lời nói của tôi, Giang Phỉ Á có vấn đề!" Tư Mộ Vĩ một phen kéo Nhậm Thanh Thanh đi ra ngoài, ngày hôm nay mới gặp lại nha đầu này, anh còn chưa kịp trừng phạt đâu!

"Ơ kìa, anh muốn mang tôi đi đâu?" Trước có Cảnh Tô nên Nhậm Thanh Thanh không sợ, nhưng mà hiện tại người kia muốn dẫn một mình cô đi, cô có thể không sợ sao?

"Mang cô đi 'Vạn Đình'!" Nhậm Thanh Thanh vừa nghe thì chân đã muốn nhũn ra.

"Tôi không muốn đi!" Nhậm Thanh Thanh giãy dụa muốn thoát khỏi tay người đàn ông này.

"Không muốn đi sao? Muốn tôi dùng thủ đoạn mang cô đi sao?"

"Tư Mộ Vĩ, tôi là em họ của Cảnh Tô, anh không thể xằng bậy với tôi!"

"Nhậm Thanh Thanh, Cảnh Tô là Cảnh Tô, nếu tôi nói cho mối tình đầu của cô biết cô ở quán bar thượng một người đàn ông, anh ta sẽ nhìn cô như thế nào?" Sắc mặt Nhậm Thanh Thanh xanh mét, cô không phải Tư Mộ Vĩ, cô chính là bực bội tên đàn ông xấu xa kia, nếu không phải là anh ta thì cô có thể thượng tên ác ma này sao?

"Cảm ơn anh, phiền anh đi nói cho tên xấu xa đó đi!" Nhậm Thanh Thanh hung hăng dùng ví da đánh Tư Mộ Vĩ, sau đó lập tức rời đi.

Tư Mộ Vĩ chỉ có thể đuổi theo ở phía sau, dù sao hôm nay anh cũng không thể để cho Nhậm Thanh Thanh chạy thoát được.

"Bác tài, phiền bác chạy nhanh lên một chút!"

"Cô gái, hiện tại là phố xá sầm uất, không thể chạy nhanh được!"

"Vậy bác tài, phiền bác cho tôi xuống xe ở chỗ nào đông đúc nhất, tôi sẽ trả bác gấp hai lần tiền xe!"

"Cô xem, đây không phải là vấn đề tiền bạc.. "

"Năm lần!"

"Được!"

Nhanh như một làn khói, xe chạy vào phố xá sầm uất, không biết tại sao Nhậm Thanh Thanh lại xuống xe, xe taxi cũng không còn bóng dáng. Tư Mộ Vĩ mạnh mẽ vỗ mạnh vào tay lái!

"Nhậm Thanh Thanh, cô nhớ kỹ cho tôi, lần sau tôi bắt được, tôi cho cô khỏi chạy nữa!" Thích chạy như thế, lần sau nhất định phải để cho cô chạy đủ.

Nhậm Thanh Thanh đang ở trong một cửa hàng thử quần áo, trái tim nhỏ bé cũng nhảy dồn dập rồi.

- - phân cách tuyến - -

"Nha Nha, cậu muốn tìm cái gì?" Cảnh Tô đi vào trong phòng Giang Phỉ Á, nhìn thấy Giang Phỉ Á đang cầm túi xách của cô lục lọi này nọ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui