Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Mặt trời vừa lúc xuống núi còn sót lại một tia sáng chiều tà rọi bóng hoàng hôn, chiếu vào trong cửa sổ, lưu lại trên người Cảnh Tô. Cảnh Tô mơ màng cảm thấy thân thể lạnh như băng, giống như bị ném vào trong hầm băng vậy. Cô chậm rãi mở mắt, tầm mắt lại mơ hồ, đôi mắt bị ánh mặt trời rọi vào sinh đau.

Giật giật tay chân, cũng không bị thứ gì trói buộc, chậm rãi nhìn từ mặt đất lên, qua hồi lâu thân thể lạnh như băng của cô mới có chút độ ấm, tay chân bắt đầu có thể linh hoạt.

“Đây là đâu?” Cô nhìn xung quanh tối đen, trí nhớ cuối cùng của cô là đang ra cửa định đi mua đồ ăn, tiếp theo là bị người ta.......

Chẳng lẽ bản thân cô bị bắt cóc rồi hay sao?

“Có ai không?” Cô bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, đầu tiên là Giang Phỉ Thiên, sau lại đến cô. Cô nhất định phải bình tĩnh, nói không chừng ở trong này cô có thể tìm được tung tích của Giang Phỉ Thiên.

“Có người không?” Cô lại lên tiếng, vừa rồi rõ ràng cô đã nhìn thấy một bóng người.

“Không cần chơi trốn tìm, tôi nhìn thấy rồi!” Cảnh Tô đứng lên ôm lấy bản thân, giống như làm thế này có thể làm cho cô ấm áp hơn một chút.

Một chậu nước lạnh từ không trung đổ xuống, Cảnh Tô nghe âm thanh liền bước sang một bước lớn né tránh, nhưng vẫn không thể tránh được, cô vẫn bị dội trúng, cũng may là trúng tay trái. Cảnh Tô khẳng định đối phương có thể nhìn thấy ́c sang một bước lớn né tránh, nhưng vẫn không thể tránh được, cô vẫn bị dội trúng, cũng may là trúng tay trái. Cảnh Tô khẳng định đối phương có thể nhìn thấy cô, cô muốn né tránh những chỗ có ánh sáng trong này.

“Cảnh Tô, chơi vui không?” Đây là giọng nói của một người đàn ông, nhưng mà cô chưa bao giờ nghe qua giọng nói này, sẽ là ai chứ?

“Anh là ai?” Cảnh Tô nhìn chỗ phát ra âm thanh, nhưng mà lại không nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông, chỉ là một cái bóng mơ hồ.

“Tôi là ai? Không quan trọng. Cô vẫn là lo nghĩ cho chính mình thì hơn!” Người đàn ông lại không nói chuyện. Cảnh Tô càng thêm hốt hoảng. Đến cùng hắn muốn làm gì đây? Nếu là người muốn tiền sẽ không đáng sợ, đáng sợ nhất là mục đích không thể giải quyết được nên mới bắt cóc!

“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện không được sao?” Cảnh Tô nhất định phải tranh thủ cơ hội đàm phán, cô nhất định phải bắt được cơ hội chạy trốn duy nhất.

“Không cần uổng phí tâm cơ.” Người đàn ông nói, bật toàn bộ đèn lên, nhìn Cảnh Tô đang tự ôm lấy thân thể của mình trong phòng.

Cảnh Tô suy nghĩ tìm cửa ra, cô nhìn thấy căn phòng này giống như là một mê cung, rất là bất an. Cô không ngừng lần mò vách tường, nhìn từng miếng gạch, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ đường ra nào, xem ra, bản thân đã bị vây ở chỗ này.

Đột nhiên đèn trong phòng lại tắt hết, một tia sáng từ phía sau đánh tới, tiếng động nhanh chóng truyền đến lỗ tai, ngay sau đó, hình ảnh triển khai, cô liền nhìn thấy Giang Phỉ Thiên nằm trên giường bệnh, bộ dáng của anh rất tiều tụy, Giang đại ca đã bị những tra tấn gì rồi?

Nhưng một màn này thoạt nhìn lại rất quái dị, đột nhiên màn ảnh chuyển đến một chỗ, bọn họ tản ra, chẳng bao lâu thì Giang Phỉ Thiên liền bắt đầu run rẩy dữ tợn, sau đó anh liền sùi bọt mép. Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?

“Đều nhìn thấy phải không?” Giọng nói người đàn ông theo microphone truyền đến, tại căn phòng trống rỗng càng thêm vang vọng. Giọng nói của hắn giống như đến từ bốn phương tám hướng truyền đến, tại căn phòng màu trắng này, cô nhìn không tới tận cùng, ở một khắc này dường như cô cảm thấy mình không còn hy vọng gì rồi.

“Anh nghĩ muốn làm gì cứ nói thẳng, không nên tổn thương người vô tội khác!” Cảnh Tô cảm thấy chuyện này không thoát khỏi quan hệ với bản thân, cho nên trong lòng cô càng thêm sốt ruột. Cô không muốn người khác vì chuyện của mình mà bị liên lụy, cô tình nguyện gánh chịu tất cả.

“Tốt, tôi sẽ chờ cô nói. Đến cùng cô có dũng khí bao lớn để gánh vách hậu quả này, cô hãy làm cho tôi nhìn thấy!” Người đàn ông chất vấn, nhìn nhìn người phụ nữ bên cạnh, hắn rất mâu thuẫn, nhưng mà người phụ nỡ chớt nhíu mày, ý bảo hắn tiếp tục.

“Anh muốn tôi làm cái gì?” Trong giọng nói của Cảnh Tô đều là phẫn nộ, giọng nói phát ra rất là trong trẻo, công bằng, vừa vặn dừng bên chân Cảnh Tô.

“Chính cô nhìn mà làm đi! Nếu có thể làm cho tôi vừa lòng, tôi sẽ giữ lại Giang Phỉ Thiên.” Cường Tử thật không thích hợp nói dối, trong giọng nói của hắn mang theo nhiều chỗ xóc nảy, nên truyền ra có chút không hoàn chỉnh. Biết rõ chuyện này, cho dù Cảnh Tô có làm hắn vừa lòng, cũng sẽ không buông tha, huống chi Mộng Lan có thể muốn Cảnh Tô chết!

“Như vậy đủ sao?” Giọng nói của Cảnh Tô rất trầm, nhưng cũng không đến tình huống đánh mất hết lý trí. Cô cầm dao găm hướng về phía tay mình chính là rạch một nhát, máu tươi liền phun ra. Ngay cả thân là đàn ông hắn cũng có điểm bội phục dũng khí này của Cảnh Tô. Cô gái này làm cho hắn thưởng thức, nhưng mà cô cũng chính là người phụ nữ yêu thích của địch nhân của hắn!

Đêm qua, sau khi đồng ý thỉnh cầu của Diêu Mộng Lan, suốt đêm hắn đã gọi điện thoại cho Giang Phỉ Á, thương lượng kế sách, gạt Diêu lão bí mật bày ra chuyện này. Vì muốn bắt được Cảnh Tô,mà tiết mục video clip của anh trai Giang Phỉ Thiên này tự nhiên cũng được ký gởi qua nơi của cô.

Có thể nghĩ, lúc đó Giang Phỉ Á nhìn đến được trình độ lừa đảo khiếp sợ kia, cô nhất định là không bỏ được bộ dạng thê thảm của anh trai cô, huống chi người đàn ông tên Giang Phỉ Thiên từng là toàn bộ thế giới của Giang Phỉ Á, cô dường như là xoay chung quanh Giang Phỉ Thiên, đến bây giờ làm sao có thể dễ dàng xảy ra biến hóa chứ? Cho dù có là chồng, mối tình đầu của cô, một tình yêu hồ đồ lờ mờ như vậy làm sao dễ dàng qua đi?

Hắn còn nhớ rõ tiếng khóc của Giang Phỉ Á ở đầu bên kia điện thoại, trong lòng Giang Phỉ Á thống khổ bao nhiêu thì trong lòng hắn cũng đau khổ bấy nhiêu. Hắn càng ngày càng không thích bộ dạng này của bản thân, trở nên lề mề như vậy, hơn nữa lại càng nhân từ, nếu là trước kia, bản thân hắn chưa từng nghĩ đến bộ dạng bây giờ của mình. Hắn thậm chí nghĩ đến khi nào thì có thể không làm loại chuyện này. Thì sa chiếm được thì sẽ lo được lo mất, vì muốn thủ hộ hắn liền trả giá càng nhiều.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Diêu Mộng Lan nhìn người đàn ông đang ngẩn người bên cạnh, hình như là bộ dáng không đành lòng.

“Không, không có gì!” Cường Tử lấy lại tinh thần, tiếp tục làm việc của mình.

“Người nấp chỗ bí mật đó, các người đi ra cho tôi! Diêu Mộng Lan, cô đi ra, có phải cô hay không, cô làm vậy không làm Nha Nha thất vọng hay sao?” Cảnh Tô giống như phát điên hét lên, cô giơ ngón tay đẫm máu lên, hơn nữa cô có thể chuẩn xác chỉ ra vị trí của bọn họ.

Khóe miệng Diêu Mộng Lan giương lên một nụ cười châm chọc, nhìn bộ dáng thống khổ của Cảnh Tô, cô rất là vui vẻ. Thật lâu rồi cô không được sảng khoái như vậy, Diêu Mộng Lan đột nhiên muốn cười, nụ cười suồng sã, cô rất là vui vẻ! Sờ sờ nước mắt trên mặt, may mắn là bản thân không trang điểm đậm, bằng không sẽ làm cho bản thân bê bết.

“Cảnh Tô, thật may là cô vẫn còn nhớ được tôi.” Giọng nói càn rỡ của Diêu Mộng Lan truyền ra.

“Diêu Mộng Lan, thả Giang đại ca ra! Có chuyện gì cô hãy nhằm vào tôi!” Cảnh Tô phẫn nộ rồi.

Thật uổng cho trước kia Giang Phỉ Thiên đối xử tốt với cô ta.

“Ha ha, Cảnh Tô, tôi thấy cô vẫn nên quản tốt bản thân mình đi! Thả Giang Phỉ Thiên? Việc này cũng không phải là chuyện tôi có thể làm, nhưng mà tôi có thể làm một việc, chính là tiếp đãi cô thật tốt! Ha ha ha.....” Diêu Mộng Lan không biết chui ra từ chỗ nào, đi tới trước mặt Cảnh Tô.

“Cô thật đúng là nhẫn tâm, cô đã quên trước kia Giang đại ca đối xử với cô như thế nào sao?” Cảnh Tô nhìn Diêu Mộng Lan, nhìn ánh mắt cô ta, giống như muốn kêu gọi lương tâm của Diêu Mộng Lan.

“Cảnh Tô, tôi cảm thấy cô thật sự buồn cười. Chẳng lẽ tôi đối với cô không tốt sao? Cô còn muốn đến quản chuyện của tôi?” Diêu Mộng Lan tiến lên vỗ một bàn tay của Cảnh Tô.

“Tôi nói cô, Cảnh Tô, nếu không phải cô, tôi đã sớm cho người bức điên Dung Thiểu Tước rồi, như vậy tài sản của nhà họ Dung đều sẽ thuộc về nhà họ Diêu chúng ta rồi. Cho dù không bị tôi bức điên, cô cứu hắn ta cũng không có ích gì, vì sao phải vậy? Vì sao cô lại làm hắn ta yêu cô? Không biết cô đã làm loại chuyện xấu hổ gì rồi mới khiến Dung Thiểu Tước yêu cô!” Diêu Mộng Lan hung hăng đẩy Cảnh Tô.

“Cảnh Tô, cô biết không? Tôi yêu Dung Thiểu Tước. Nếu không phải tại cô, hiện tại tôi đã là Dung phu nhân, tôi đã đoạt được tất cả mọi thứ của nhà họ Dung rồi.” Lời nói của Diêu Mộng Lan làm cho Cường Tử ở một nơi bí mật gần đó cảm thấy không thoải mái. Trong lòng Mộng Lan còn có bóng hình người đàn ông này, nhưng mà không sao, hắn có thể chờ. Hắn tin tưởng sẽ có một ngày trong lòng Mộng Lan sẽ chỉ có hắn, nhất định sẽ!

“Cảnh Tô, cô nói đi, cô lập gia đình cũng rất tốt, nhưng vì sao lại gả cho Tư Mộ Thần hả? Tư Mộ Thần là ai cô biết không? Hắn chính là ác ma! Cô khẳng định là không biết phải không? Ha ha, cô có biết hắn ta làm thế nào lên làm thiếu tướng không? Lúc trước người khác tới gây sự, hắn xuất động bộ đội vũ trang trấn áp toàn diện, lúc đó trên đường là máu, máu chảy thành sông. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó không? Cảnh Tô, mỗi đêm cô cùng một tên Sát nhân cuồng ma ở cùng một chỗ không sợ hãi sao?”

Trong lòng Diêu Mộng Lan đối với sự kiện này vẫn còn sợ hãi, tất cả mọi người tưởng chuyện này là phần tử khủng bố. Thật ra chẳng qua là vì người có quyền hành nhất hắc bang muốn tìm nhà họ Cảnh gây chuyện, vào thời điểm đó đại ca hắc đạo nổi lên chủ ý với Cảnh Tô.

“Cảnh Tô, cô không cần dùng loại ánh mắt thương hại này nhìn tôi. Cô biết không? Người đáng thương chính là cô! Không phải tôi!” Diêu Mộng Lan vươn tay chỉ, sau đó biến mất, để lại một mình Cảnh Tô trong phòng. Sau đó từ phía trên quan sát Cảnh Tô, cô phải nhìn xem Cảnh Tô làm sao để sống, làm sao đến cầu xin cô.

“Cảnh Tô, cô cầu tôi hãy bỏ qua cho cô đi!”

“Diêu Mộng Lan, cô muốn tôi cầu cô sao? Chỉ cần như vậy?” Vẻ mặt Cảnh Tô kinh ngạc nhìn Diêu Mộng Lan, trong lòng cô rất vui vẻ: Diêu Mộng Lan, cô cảm thấy đã thắng được người khác hay là bản thân mình đây? Hành vi của cô cũng giống như Diêu Mộng Lan, hung hăng vỗ tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui