Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Nhiếp Phong tham lam hút môi Bạch Tuyết, bàn tay to lớn mềm mại không ngừng nhào nặn nhũ hoa như thể anh muốn nó hóa thành nước tan chảy trong tay anh.

Bạch Tuyết như con thuyền nhấp nhô trong lòng biển cả, hoàn toàn không kềm chế được cơn thủy triều như đang dâng lên trong lòng mình.

Chợt cửa phòng thử đồ có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, nhân viên lúng túng đứng ngoài cửa nhỏ giọng nói: Xin lỗi... Xin hỏi, miếng lót ngực này... xin hỏi..."

Đây không phải lần đầu tiên người nhân viên kia chứng kiến cặp tình nhân cùng nhau đi vào phòng thử đồ nhưng vì cô không chắc người đàn ông anh tuấn mê người mặc âu phục loại hàng hiệu đắt tiền lúc nãy nhờ cô mua miếng lót ngực có đang ở bên trong hay không?

Lúc này Bạch Tuyết như bị điện giật. Cô nhanh chóng đẩy Nhiếp Phong ra.

Ôi trời ôi! Cô bị phát điên gì thế? Lại phát xuân vào lúc này. Tại sao cô lại cùng Nhiếp Phong trong phòng thử đồ này chứ? Suýt chút nữa...

Nhiếp Phong cũng không hề phòng bị nên bị Bạch Tuyết bất ngờ đẩy ra, lưng dựa vào tấm ván gỗ phát ra một âm thanh “ầm” to lớn.

Người nhân viên đứng ở cửa đang cầm miếng lót ngực Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cũng sợ hết hồn, sắc mặt khẽ biến thành trắng bạch.

Nhiếp Phong híp mắt, giơ tay giữ thăng bằng. Lúc này anh không cẩn thận cắn môi mình đến bị thương, máu chảy nơi cửa miệng nghe mằn mặn.

Cửa phòng thử quần áo khẽ mở ra, để lộ khuôn mặt của Bạch Tuyết đang đỏ hồng vì xấu hổ. Tuy cô nhìn người nhân viên kia, cố gắng nở nụ cười nhưng Nhiếp Phong nhìn vào giống như cô đang khóc, trông thật khó coi.

"Cảm ơn cô." Vụt! Cô đoạt miếng lót ngực từ trên tay người nhân viên kia và đóng cửa lại, người bên ngoài có thể nghe “ầm” một tiếng.

Chờ đến khi cô nghe tiếng bước chân xa dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng chưa dám quay đầu lại nhìn ra phía sau phòng thử.

Bạch Tuyết luống cuống tay chân, trước tiên cô đem váy kéo lên, vừa lấy tay che ngực mình, vừa trừng mắt nhìn Nhiếp Phong đang đứng đó liếm khóe miệng mình, nói: "Anh có thể ra ngoài được rồi."

Nhiếp Phong bị giọng điệu hờn dỗi của Bạch Tuyết khiến lòng anh khó chịu, anh đứng thẳng sau cô và lại cúi người xuống.

"Đừng làm loạn ở đây." Bạch Tuyết chống cự đẩy lồng ngực Nhiếp Phong ra, giọng khẩn khoản cầu xin "Thật mất mặt."

Khóe miệng Nhiếp Phong nhếch lên, duỗi hai tay vây Bạch Tuyết ở giữa hai cánh tay mình.

"Anh muốn nói chuyện quan trọng, chuyện ai sẽ chăm sóc Học Văn sau khi kết hôn." Anh đè thấp thân thể khẽ cắn lỗ tai Bạch Tuyết nói.

Toàn thân cô nổi da gà, đầu gối Bạch Tuyết như nhũn ra, không thể không đỡ tường để giữ thăng bằng cho chính mình.

"Ở đây... đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện này..." Có ai mà nói chuyện nghiêm chỉnh trong phòng thử đồ như anh sao?

Tầm mắt Bạch Tuyết cứ nhìn vào ngón tay đang cầm miếng lót ngực của mình, lúc này Nhiếp Phong chợt thu cánh tay về để cô có không gian hít thở.

Vì trong phòng cũng có chiếc ghế dựa dành cho khách ngồi nên Bạch Tuyết ngồi xuống và bắt đầu lấy tay chặn ngực mình để điều hòa thân thể. 

Rõ ràng phòng thử quần áo cũng không hoàn toàn kín đáo, Nhiếp Phong cũng có thể thấy cô đang khó khăn hít thở.

Thân thể cao lớn ngồi chồm hỗm xuống, Nhiếp Phong rút miếng lót ngực từ trong tay Bạch Tuyết, mở bao đựng ra...

"Anh..." Bạch Tuyết sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh, đáng tiếc chiếc váy này thực sự quá dọa người, nửa thân trên căn bản không thể che đậy thân thể cô.

Bàn tay to lớn của Nhiếp Phong nhẹ nhàng kéo váy cô xuống, hai con thỏ trắng nhỏ lại đang phô trần dưới ánh mắt lang sói của Nhiếp Phong.

Một tay anh nâng bộ ngực mềm mại của Bạch Tuyết, một tay anh cầm miếng lót ngực  nhẹ nhàng đặt vào nơi cứng chắc đến mê người, thân thể anh cũng đang bắt đầu rung động không ít. 

Nhiếp Phong cố gắng nghiêm túc làm hết nhiệm vụ của mình, còn Bạch Tuyết chăm chú cắn môi dưới mình, trong lòng không thể nói có bao nhiêu xúc động. Cuối cùng cô không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng yêu kiều.

Động tác này cũng được anh lặp lại với đầu nhũ hoa bên kia, Nhiếp Phong cẩn thận chu đáo đeo miếng lót ngực cho Bạch Tuyết. Sau đó anh kéo cô đứng lên ngang tầm với anh.

"Sau khi kết hôn, anh dự định chuyển về sống trong biệt thự với mẹ anh. Học Văn sẽ do mẹ anh và những người làm chăm sóc, đồng thời anh cũng có thể dạy dỗ nó. Còn em cũng có thể tiếp tục đi làm hoặc ở nhà nếu em Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,muốn." Nhiếp Phong giúp Bạch Tuyết kéo váy lên, lấy tay phủ cho chiếc váy bằng phẳng, sau đó anh lại nhặt chiếc khăn lụa mịn màng đã rơi dưới đất khoát lên vai cô. 

Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn vào ánh mắt Nhiếp Phong, từ từ chú ý nghe những lời anh vừa mới nói và suy nghĩ cặn kẽ. 

Khi Bạch Tuyết còn đang đứng đó với khuôn mặt ửng hồng vì thẹn thùng thì Nhiếp Phong đã đơn giản chỉnh trang thân thể mình và mở cửa bước ra ngoài. 

Còn Bạch Tuyết lại vẫn ngồi trên ghế, hai tay cô nâng gò má đang nóng bỏng vì thân nhiệt tỏa ra trên người cô. 

Ý của anh là... sau khi kết hôn vẫn muốn cô cùng mẹ anh ở cùng nhau? 

Là do anh muốn cô phải khó xử, muốn cô đau khổ đến chết hay căn bản là do số phận an bài như vậy? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui