Vợem Không Thoát Được Khỏi Tôi Đâu


Lưu manh gặp đầu gấu thì cũng thành củi khô,lừa ai không lừa lại đi lừa người có máu zang hồ như cô thì khỏi cần phải nói,đến bác sĩ còn cảm thương cho số phận thảm hại của anh mà.Mấy ngày sau đến ngày anh xuất viện,cô đích thân lên đón anh thì thấy trong viện một cô gái xinh xắn ngồi đó gọt táo cho anh,hai người cử chỉ quá thân thiết đi khiến cô nổi máu ghen lên muốn tiến vào đánh anh bầm dập hơn nữa nhưng lại không thể...“Cũng đúng...làm gì có chuyện...”Cô lặng lẽ quay đầu đi,vứt bó hoa mình mua vào thùng rác._Trong phòng...“Con nhỏ này,mày muốn chăm sóc hay đầu độc anh mày vậy!?Gọt táo mà gọt còn mỗi phần lõi anh ăn bằng niềm tin và hi vọng à!!??”Tiểu Hy thấy vậy bèn cầm dao quơ quơ trước mặt anh.“Anh trai à...em còn cầm con dao đây nhé!Không muốn thành công công thì ăn hết cho em!!”“Hic hic,được rồi em gái xinh đẹp...tha anh...anh ăn...anh ăn...”Anh uất ức nói và gặm nhấm phần lõi táo.“Như này có chó mới lấy mày...”“Em nghe thấy rồi đó nha!Đã giấu ba mẹ đến chăm anh,lại còn phải nói dối anh đi công tác.Anh còn không biết ơn cô em gái này!!Nói cho anh biết,sau này á em ế thì sẽ ăn bám chị dâu tương lai...hứ!Không cần anh trai!!”Anh nghe xong đen mặt.“Vợ anh mày có gan cướp?Tin anh khiến ba mẹ gả mày đi ngay và luôn không?”“Anh hai tha em...em còn đang đi học mà!!Biết sai rồi...xám hối rồi...sau này không dám bám chị dâu...cản trở chuyện tốt của anh với vợ anh được chưa!!”“Biết điều thì tốt.Chuẩn bị để anh mày xuất viện còn tìm chị dâu mày!!”_Tại Lạc gia...“Con bé này biết ba mẹ lo cho con lắm không!!Sao đến bây giờ mới về,ở ngoài kia sống thế nào?Tốt không?Sao dạo này ốm đi thế này!?”Mẹ cô thấy cô xách vali về vội chạy tới ôm cô hỏi han đủ kiểu.“Ba,mẹ,con xin lỗi...là con nghĩ không thông nên mới bỏ đi...”“Về là tốt rồi.Nếu mệt thì lên phòng nghỉ ngơi trước đi còn hành lí để quản gia đem lên cho.”Bố cô vui vẻ xoa đầu cô.“Dạ...vậy con lên trước...”Bước vào căn phòng quen thuộc,cô không kìm nén được những giọt nước mắt lần lượt rơi xuống.“Tại sao...tại sao chứ!?Tại sao khiến tôi yêu anh...rồi lại lừa dối tôi...Lục Cẩn Mễ...đời này kiếp này tôi hận anh!!”...Tại sân bay,một nam nhân thanh tú bước ra khỏi máy bay,đám đông và fan hâm mộ đều vây quanh chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh,không ai khác chính là ảnh đế Dương Từ.Phải mất khá lâu bảo vệ mới dẹp được đám fan cuồng của anh,để anh thuận lợi vào được trong xe.Bên trong xe,Dương Từ lôi ra một bức ảnh từ trong ví.Trong hình là một cô bé,xinh xắn,đáng yêu,nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời có thể khiến lòng người rung động.“Y Y...tớ về rồi đây.”




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận