Với Gia Tài Bạc Triệu Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh


Dư Thính làm theo lời Yến Từ thực hiện chiến thuật “Bỏ con tép - Bắt con tôm”, thỉnh thoảng cô để lại ở đây một xấp nhân dân tệ; thỉnh thoảng ở kia một vài món trang sức đắt tiền.

Lần nào cũng như lần nấy, cô “bỏ quên” món đồ nào thì cha Hạ đề bỏ túi món đồ đó.
Thấy thời cơ sắp chín mùi, Dư Thính lập tức đặt một chiếc đồng hồ quý giá lên bàn trà ở phòng tiếp khách.

Chuyên trang đọc truyện — TRÙMtruуệ Л.

VN —
Đây là đồng hồ mới ra mắt gần đây của Patek Philippe, trị giá 20 vạn.

Chưa tính đến mấy lần bỏ túi của hời lần trước, chỉ một chiếc đồng hồ này thôi cũng đủ để ông ta sung sướng một đời.
Bẫy rập đã thiết lập hoàn hảo, Dư Thính thoả mãn xoay người rời đi.
Rất nhanh, cha Hạ đã làm xong công việc của mình, lén lút đi vào nhà chính.
Người làm việc ở Dư gia chia làm hai loại, một là phụ trách cuộc sống sinh hoạt hằng ngày trong biệt thự, còn lại là phụ trách những việc vặt vãnh ở ngoài khuôn viên.

Theo đúng quy định mà nói, những người làm ở ngoài khuôn viên sẽ không được đặt chân vào ngôi biệt thự này, nhưng lần nào cha Hạ cũng lợi dụng mẹ Hạ ra làm cái cớ, công khai bước vào biệt thự ăn nằm thoải mái, sau đó thuận tay mượn gió bẻ măng.
Đồ vật giá trị ở Dư gia cực kỳ nhiều, tiện tay vơ đại một món cũng bán được mấy trăm.
Ông nhìn sơ qua liền nhắm đến một chiếc hộp gỗ phương Tây tinh xảo đặt trên bàn trà, bên trong hộp chắc chắn không phải hàng rẻ tiền.
Dựa vào những kinh nghiệm trước đó, cha Hạ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, to gan làm bậy.
Không giống một hai lần đầu, ông ta thậm chí còn không thèm quan sát kỹ dò chừng xung quanh, thấy không có ai thì lập tức trắng trợn đem hộp gỗ ôm vào trong ngực, còn tiện tay lấy chút món điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng.
Ngon.
Kẻ có tiền con mẹ nó thật xa xỉ!
Cha Hạ thầm oán một câu.
Ông ta đang muốn rời khỏi đây thì đột nhiên đụng phải dì Tô đang đi xuống lầu.
Dì Tô làm quản gia của Dư gia đã lâu, khí thế áp đảo vẫn phải có.
Biểu cảm gương mặt cha Hạ thay đổi, hoảng hốt lau đi vụn bánh ở khoé miệng, đứng thẳng người, nở nụ cười nịnh nọt: “Chào chị Tô.”
Dì Tô liếc nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh lẽo: “Cậu không biết quy định ở đây sao?”
“Em, em biết…” Cha Hạ lắp bắp, “Em tới là muốn tìm chị xin nghỉ phép.”
“XIn nghỉ?” Dì Tô nhíu mày, “Cậu mới đi làm chưa được mấy ngày, nhưng mà xin nghỉ lại rất nhiều...”
“Mẹ em từ dưới quê lên đây thăm em, do không quen với thành phố lắm nên đã bị bệnh, em… Dù sao em cũng là một đứa con hiếu thảo, chị xem…”
Dì Tô xua tay: “Được rồi, tôi duyệt cho cậu nghỉ phép.”
Cha Hạ khom lưng cúi đầu, liên tục nói cảm ơn.
Nhìn bóng dáng vội vàng của ông ta, dì Tô cười lạnh một tiếng, sau đó quay người đi lên lầu.
Trên lầu, ngoài Dư Thính đang đứng đó thì còn có mẹ con Hạ Thất Tịch, dì Tô dịu dàng nói với Dư Thính: “Ông ta cầm đồng hồ đi rồi, dì sẽ cho người theo dõi ông ta, đợi đến lúc ông ta đem bán thì chúng ta thu lưới.”
Dư Thính liếc nhìn mẹ Hạ.
Gương mặt bà thể hiện rõ sự rối rắm, không biết là đang do dự hay hối hận.

Dư Thính sợ bà đến phút chót sẽ đổi ý, ném đi mơ chua trên tay, ho nhẹ một tiếng: “Dì à, bây giờ dì hối hận vẫn còn kịp.”
Cô cố ý vì hai mẹ con họ mà thiết lập bẫy rập, mục đích là cứu vớt họ khỏi con quái vật ở bãi rác hôi thối kia.
Nếu mẹ Hạ ở trước mặt cảnh sát trở mặt với cô, nói chuyện không rõ ràng, nếu lại bị cha Hạ lừa thêm một khoản tiền, Dư Thính sẽ trực tiếp lên thiên đường mất.

Cho nên trước khi thu lưới, cô cần phải cẩn thận hỏi ý kiến của bà cho chắc chắn.
Mẹ Hạ lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Thính Thính, dì sẽ không đổi ý.”
“Thật sao?” Dư Thính nghi ngờ, “Nhưng mà nhìn dì thật sự không có chút vui vẻ nào nha.”
Dì Hạ cười miễn cưỡng.
Bà làm gì mà không vui, chỉ là có chút bất an, sợ rằng mọi chuyện sẽ không thuận lợi như đã lên kế hoạch, sợ rằng… Cảnh sát sẽ giống như lần trước, nhẹ nhàng nói một hai câu liền xoá bỏ hết tất cả tội lỗi ông ta gây ra cho hai mẹ con bà.
“Thật sự có thể… Thành công sao?” Mẹ Hạ không yên tâm hỏi lại.
Dư Thính nói: “Trộm cắp hơn một nghìn tệ đã đủ để lập án, chiếc đồng hồ ông ta vừa lấy đi trị giá hai mươi vạn, đủ để ông ta ở tù ít nhất 5 năm.”
Mẹ Hạ trừng to mắt, hút một ngụm khí lạnh, “Hai, hai mươi vạn?”
Dư Thính sợ bà tiếc tiền, vội vàng nói thêm: “Không sao đâu dì, chờ ông ta đem bán lấy được tiền, trước khi ông ta vào sòng bạc sẽ cho người bắt ông ta, chắc chắn sẽ không bị mất đồng nào.” Những món đồ lặt vặt trước kia chỉ để làm mồi nhử, không đáng nhắc tới.
“Ông ta chắc chắn sẽ phải chịu tội, con chỉ muốn xác nhận là liệu dì có đổi ý vào phút chót hay không thôi.”
Mẹ Hạ nghe ra được nỗi băn khoăn của cô, ánh mắt trở nên kiên định, “Con yên tâm, dì sẽ không đổi ý, nằm mơ dì cũng muốn thoát khỏi ông ta.”
Mẹ Hạ trong lúc mơ hồ đã bị gả đi, nhẫn nhục chịu khổ hơn nửa đời người, bà không muốn đem nửa phần đời còn lại cho sự đau khổ đó, càng không muốn con gái bị lún sâu vào.

Trước kia bà không có cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn sống qua ngày; bây giờ có người đồng ý giúp bà, nếu bà còn yếu đuối giống như trước kia thì thật có lỗi với con gái.
Dư Thính nghe lời này thì thấy yên tâm hẳn, “Lần này có khi ông ta cũng sẽ kéo theo dì cùng chết, nếu cảnh sát có hỏi, dì chỉ cần khóc, làm bộ ra vẻ có chết cũng không nói lời nào; nếu ông ta giận quá đánh dì thì cảnh sát coi như cũng có đáp án, họ sẽ không gây khó xử cho dì.”
Mẹ Hạ gật đầu, cuối cùng trong lòng cũng không còn chút bất an nào.

Một tiếng sau, Dư Thính gọi điện báo cảnh sát, đồng thời cũng gọi Giang Hoài tới.
Cảnh sát không tốn chút sức lực nào mà tóm được cha Hạ ở trước cửa tiệm mạt chược.
Tới lúc cha Hạ bị áp giải vào đồn vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác hồi người cảnh sát trước mặt: “Đồng chí cảnh sát, tôi đã phạm tội gì sao?”
Ông vừa hỏi xong, một nữ cảnh sát lạnh lùng mở cửa dẫn Dư Thính đi vào.
Cô rất ngoan, dùng ngón tay nhỏ xinh chỉ vào cha Hạ, “Là ông ta đã trộm đồ của nhà cháu.”
Cha Hạ lập tức trở nên nóng nảy, “Mày đừng có nói bậy! Tao không có trộm đồ nhà mày!!!”
Tuy miệng nói thế nhưng trán ông ta lại tuôn mồ hôi lạnh tứ tung.
Ông ta lấy của hời từ Dư gia khoảng bảy, tám lần, mỗi lần chỉ lấy vài món lặt vặt không đáng bao nhiêu tiền, cứ đinh ninh là con nhóc này sẽ không phát hiện ra.

Nhiều lần thành công liên tiếp làm ông ta nhận định rằng Dư gia chỉ là lũ ngốc lắm tiền, cho dù mất đồ cũng sẽ không đến hỏi tội ông, không ngờ lần này…
Dư Thính cực kỳ chắc chắn nói: “Ông đã trộm! Nhà chúng tôi đã xem lại camera theo dõi rồi!”
Camera theo dõi?
Cha Hạ há hốc mồm.
Nữ cảnh sát xách một cái ghế lại đây, giọng nói dịu dàng dỗ dành Dư Thính: “Cháu cứ từ từ nói, kể lại mọi chuyện một cách kỹ lưỡng được không nè?”
Dư Thính bình tĩnh nói: “Chuyện là vầy ạ, mấy ngày trước cháu có mua quà tặng cho anh Giang Hoài, hôm nay đem đặt ở bàn trà phòng tiếp khách, quay đi quay lại đã không thấy đâu.

Sau khi xem lại camera thì thấy ông ấy đã trộm nó, với lại mấy ngày trước nhà cháu cũng bị mất nhiều món đồ linh tinh nên quyết định xem lại tất cả đoạn camera theo dõi, phát hiện tất cả đều do ông ấy trộm lấy đi.”
“Tổng cộng là bao nhiêu tiền?”
Dư Thính tính toán một chút nói: “Khoảng hơn hai mươi vạn.”
Hai mươi, hơn hai mươi vạn??
Con số kinh thiên động địa làm cho cha Hạ say xẩm mặt mày, nếu không phải có tấm ngăn trước bàn phỏng vấn thì cha Hạ đã không khống chế được mà ra tay đánh Dư Thính.

Ông ta tức giận đập bàn: “Mày đừng nói bậy!! Tao chỉ lấy mấy trăm tệ mày để trên bàn, với mấy cái ly mà nhà mày không cần, chỉ nhiêu đó mà hơn hai mươi vạn?!”
Cha Hạ tức hộc máu, Dư Thính ngược lại rất bình tĩnh: “Ông ấy thừa nhận.”
“Mày con mẹ nó…”
“Asss, đây là đồn cánh sát, không được làm loạn lên.”
Thái độ của cha Hạ làm hai vị cảnh sát bất mãn, dùng cây bút gõ lên mấy cái để nhắc nhở.
Lúc này một vị cảnh sát khác từ bên ngoài trở về, trên tay cầm chiếc đồng hồ Patek Philippe vừa mới bị cha Hạ đem đi cầm lấy tiền, cùng với ông chủ tiệm cầm đồ.
“Cô bé, đây là chiếc đồng hồ của cháu sao?”
“Dạ đúng.”
Cảnh sát hỏi: “Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ vô cùng thức thời biết đây là chuyện lớn, không dám giấu giếm: “Đồng hồ của Patek Philippe, giá trị trường hai mươi vạn.”
“Vậy ông đưa hắn bao nhiêu tiền?”
Gương mặt ông chủ có chút do dự, hồi lâu sau mới nói: “Khoảng, khoảng mấy vạn, dù sao đồ đi cầm cũng đều là second-hand, hơn nữa ông ta cũng không có hoá đơn mua hàng, nên giá cầm rẻ hơn rất nhiều.”
Cha Hạ lại bùng nổ: “Lúc đó ông không hề nói như vậy! Ông nói cái đồng hồ chỉ là thương hiệu bình thường, không đáng tiền lắm, thì ra là gạt tôi?!!”
Nếu sớm biết cái đồng hồ này đáng giá hai mươi vạn, có chết ông ta cũng không đi cầm.
Ông chủ rụt vai, khúm núm không nói lời nào.

Cuộc thẩm vấn nho nhỏ tràn ngập tiếng la hét của cha Hạ.
Rất nhanh người nhà Hạ gia cũng chạy tới.
Dư Thính đứng đối diện Hạ Thất Tịch, không nói lời nào, lẳng lặng đứng nghe bà nội Hạ khóc lóc với cảnh sát.
Cha Hạ thấy người nhà đã kéo đến, lập tức lớn giọng kêu cứu: “Mẹ! Vợ! Em mau nói đỡ cho anh đi, anh không cố ý trộm đồ của Dư gia, nói bọn họ đừng tống tù anh!”
Bây giờ ông ta mới bắt đầu thấy sợ hãi, đem mọi hy vọng đặt lên người mẹ Hạ, hy vọng bà nói vài lời với Dư Thính, mọi chuyện đến đây là chấm hết.
Bà nội Hạ thấy con trai đang ngồi trong phòng giam là lòng đau như cắt, run rẩy đi lại chỗ Dư Thính, không thấy sự hung dữ ở bệnh viện lúc trước đâu, bây giờ chỉ còn lại sự khẩn cầu tha thiết: “Cô bé, con trai bà vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong con thương xót, nói vài lời cùng các vị cảnh sát, kêu họ đừng bắt con trai bà vào tù, được không?”
Còn nhỏ?
Dư Thính xém bị lời này chọc cười thành tiếng.
“Ồ, ông ta còn nhỏ, vậy tôi là gì? “Nòng nọc con” sao?”
Người xung quanh nghe được lời liền bật cười xôn xao.
Dư Thính ngồi ngay ngắn trên ghế, thản nhiên nhìn ngắm điện thoại trong tay: “Đồn cảnh sát cũng không phải nhà tôi mở, muốn thả người thì thả ngay? Bà đem pháp luật đặt ở đâu vậy?”
Bà nội Hạ nói không ra lời?
Dư Thính lại nói tiếp: “Lúc trước là tôi vì dì Hạ mới cho con trai bà một công việc đàng hoàng, bà xin tôi cũng vô dụng, bà nên đi cầu xin dì Hạ đi.

Xem coi dì ấy có nguyện ý cho con trai bà một cơ hội làm lại không, chỉ cần dì Hạ đồng ý thì tôi cũng sẽ vì dà ấy mà tha cho con trai bà một lần, giảm án cho con bà mấy năm.”
Những lời này không thể nghi ngờ là đã cho bà nội Hạ thêm ba phần hy vọng.
Bà nội Hạ sợ là không thể tưởng tượng được có ngày sẽ cúi đầu trước cô con dâu mình vẫn luôn chê cười này.
Hai mắt bà rơm rớm nước mắt, “Con dâu, con, con xem?”
Mẹ Hạ quay mặt đi, gương mặt bình tĩnh: “Trộm cắp là phạm tội, con không làm chủ được.”
“Không phải chỉ là chút đồ lặt vặt thôi sao, không thể trách thằng bé được.

Con nể tình hai vợ chồng đã sống chung mấy chục năm, coi như mẹ cầu xin con, mẹ quỳ xuống cầu xin con được không…” Bà lão vừa nói vừa quỳ xuống, gương mặt giàn giụa nước mắt.
Mẹ Hạ vẫn không đáp lời.
Nếu như chồng bà yêu thương bà dù chỉ một ngày, bà sẽ nể tình xưa mà tha thứ cho ông ta; nhưng mà không có, suốt hai mươi mấy năm nay, không này nào là ông ta không đánh mẹ con bà, bà không việc gì mà thương xót ông ta cả.
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của mẹ chồng, sự bất lực của người chồng ngồi trong phòng giam, lần đầu tiên trong cuộc đời bà cảm thấy vui sướng đến như vậy.
Dư Thính bất ngờ lên tiếng: “Chỉ là trộm chút đồ lặt vặt? Bà ơi, bà có biết đồ lặt vặt đó trị giá bao nhiêu tiền không?”
Anh cả Hạ đi bên cạnh không thích thái độ của cô, vênh váo nói: “Bao nhiêu tiền? Cùng lắm thì tao bồi thường cho nhà mày!”
Dư Thính tuỳ tiện duỗi bàn tay ra đếm đếm, “Tổng cộng hai mươi lăm vạn, chú bồi thường đủ không?”
Con số này vẫn còn hơi ít so với thực tế.
Hai mươi lăm vạn, đối với những người nông dân làm việc trồng trọt ở quê mà nói, quả thực là con số trên trời.
Đừng nói không có, cho dù có thì anh ta cũng không dại mà đem ra để chuộc thân cho đứa em trai ăn hại kia.
Anh cả Hạ im lặng một chút, sau đó lẳng lặng đi lại kéo mẹ lên, mặt không đổi sắc lui về sau một bước.
Nhìn một nhà cứng họng không rên một tiếng, Dư Thính hừ nhẹ: “Việc này tôi sẽ không bỏ qua, nếu không phục thì chúng ta gặp lại trên toà.”
Cha Hạ đã phạm tội hình sự, nhân chứng vật chứng có đủ, cho dù Hạ gia có tìm luật sư biện hộ thì cũng không trốn tội được.
Lần này, ông ta buộc phải ngồi tù mọt gông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui