Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Triệu Bân vừa la, Bàng Duệ biết ngay là chuyện xấu.

Nhưng đây là người nhà họ Triệu đặc biệt tìm, nghe nói chức vị của người đó cũng không thấp, là ai dám làm như vậy chứ. Anh ta vội hỏi lại, “Là
604 sao? Vừa vào đã vào ngay 604? Ai đưa cậu đến?”

Triệu Bân cũng phát hiện ra vấn đề, thế là bao oan ức tức giận tuôn ra,
đầu tiên là trả lời câu hỏi, “Chính là 604, tôi ở đó lâu thế rồi, làm
sao có thể nhớ nhầm được. Là một nữ cảnh sát dẫn tôi tới, đẹp lắm, là
cái ả chân dài ngực to ấy. Họ Lưu, tên gì thì không biết.”

Bàng Duệ cũng không quen hết tên nhân viên bên kia, chỉ đành ghi nhớ đợi lát về điều tra thử, kết quả Triệu Bân bắt đầu nổi giận, mặc dù mấy
ngày nay bị đám người kia hành hạ đủ kiểu, nhưng không có nghĩa hắn
không thể bộc lộ uy phong trước loại tay sai như Bàng Duệ. Triệu Bân gần như gào thét lập tức, “Rốt cuộc anh có làm được việc hay không thế hả,
loại chuyện này mà cũng có thể tính sai, anh có biết tôi ở trong đó chịu khổ thế nào không hả?”

Hắn vỗ bàn cái rầm, “Bọn chúng đều bắt nạt tôi, anh nhìn mấy chỗ tôi bị
đánh đây này,“ Hắn xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng hếu, và bên trên đó là từng cục máu đọng cực kỳ dọa người.

Bàng Duệ giật mình, anh ta đã theo nhà họ Triệu năm sáu năm, cũng đủ
biết thiếu gia này là một người rất được nuông chiều – dù sao cũng là
con trai độc nhất, ngay đến một khuê nữ cũng không có, chỉ có một mầm
mống này. Không bàn đến những chuyện khác của bố cậu ta – Triệu Thiên
Vũ, nhưng quan hệ nam nữ lại rất đơn giản, đừng nói là con riêng, ngay
đến một tình nhân cũng không có. Chiều chuộng đến tận trời.

Không nói việc gì khác, có ai thấy mời em họ nhà mình đến để chơi cùng
con trai không? Ngay đến con của họ hàng xa thì vẫn là thân thích, cũng
chỉ có nhà họ Triệu mới có thể làm như vậy.

Lập tức anh ta nói: “Dữ dội vậy mà không báo lên trên sao? Bọn chúng không thể ngang tàng như vậy được.”

Làm gì có chuyện Triệu Bân chưa thử chứ, nhưng những vết thương này đều
do bọn chúng ném hắn va phải vào thành giường, hắn tố cáo nhưng người ta không chịu thừa nhận, nói hắn đi không có mắt nhìn, tự làm mình sứt mẻ, hắn gây ầm cả nửa ngày cũng vô ích, đợi đến lúc không có người lại bị
đánh một trận tới tấp, hắn cũng không dám nói lung tung nữa.

Triệu Bân cứ lầm bầm nói mãi, Bàng Duệ cũng biết nguyên nhân hậu quả

rồi. Thấy thời gian đã sắp hết, mà anh ta cũng không chịu nổi nữa, liền
kết thúc cuộc gặp mặt, vội vã về nhà họ Triệu nói chuyện này ra. Chương
Nhã Tính và Triệu Thiên Vũ đều có mặt, Chương Nhã Tĩnh vừa nghe thấy thế liền đứng ngồi không yên, phản ứng giống hệt Triệu Bân, đập bàn nói:“Đúng là làm càn, sao có thể ức hiếp người như vậy được chứ? Không được, tôi phải đi tìm bọn chúng.”

Nhưng lại bị Triệu Thiên Vũ ngăn lại, Triệu Thiên Vũ bình tĩnh hơn bà
nhiều, nói: “Hỏi thăm thân phận của cảnh sát họ Lưu này là gì trước đi
đã.” Chương Nhã Tĩnh nghĩ cũng phải, người bọn họ nhờ chức vị cũng không thấp, nếu theo những gì Triệu Bân nói, người vừa dẫn đến liền không nói hai câu đã lập tức đổi phòng cho thằng bé, họ Lưu này đúng là lợi hại.

Triệu Thiên Vũ lập tức đi gọi điện thoại, khi quay lại thì mặt mũi rất
khó coi, thấy Chương Nhã Tĩnh và Bàng Duệ đều đang ngồi đó nhìn mình,
ông ta chỉ có thể nói, “Thế gia cảnh sát, bố người ta là người đứng đầu
trong thành phố, chuyện này không dễ làm rồi.”

Chương Nhã Tĩnh đâu ngờ sẽ có loại chuyện này, lập tức nói: “Vậy phải
làm sao bây giờ, Bân Bân phải bị giày vò ở trong đó sao? Bọn chúng đều
bắt nạt thằng bé đấy. Chuyện này không liên quan gì đến cảnh sát đó sao, liệu có thể... có phải do cô ta cảm thấy chúng ta không lo liệu không,
hay là chúng ta đút lót đi?”

Triệu Thiên Vũ cũng không yên tâm con trai, suy nghĩ rồi nói: “Em đừng
xía vào, anh tìm người mời một bữa. Để xem có thể nhờ cậy được không?”

Cao Ca cứ ở nhà ăn số bốn đến lúc đóng cửa, ông chủ tan làm lại nhìn
thấy cô, mặt không thay đổi rời đi. Cao Ca cũng không bận tâm, xách đồ
Lâm Thiến Thiến dọn dẹp cho mình, ngáp dài đi theo La Hải về – giữa
chừng Tống Phỉ có chuyện nên La Hải đến thay.

La Hải lái xe đưa cô đến nhà Tống Phỉ, quả nhiên nơi này nghiêm ngặt hơn tiểu khu ình thường, đầu tiên La Hải phải ghi tên rồi cho biết số điện
thoại của Tống Phỉ, lúc này mới được cho vào. Cao Ca chưa từng thấy thế
bao giờ, nhìn rất tò mò, La Hải đi rồi quay lại nói, “Em cứ yên tâm ở
đây đi, rất nghiêm ngặt, bất kể lái xe vào hay người đi bộ vào, cũng
phải ghi danh nói rõ mục đích, gọi điện cho chủ bất động sản mới được
cho vào. Đám côn đồ kia đừng mơ vào được.”

Cao Ca yên tâm.

Nhà Tống Phỉ nằm ở khu không có thang máy, hẳn đã được xây từ mười mấy

năm trước, có hơi cũ kỹ, nhưng giữ gìn không tệ, mặt tường trong hành
lang đều trắng như tuyết, không có chữ viết bậy hay tờ bướm quảng cáo
nào. Nhà anh ở tầng ba, lên lầu rồi Cao Ca vẫn chờ La Hải lấy chìa khóa – Tống Phỉ vẫn đang ở công ty luật chưa về, bỗng cửa bật mở ra.

Mẹ Tống hớn hở xuất hiện ở sau cửa, cười nói, “Cao Ca, chúng ta lại gặp
nhau rồi.” Sau đó giang tay ôm lấy Cao Ca. Cao Ca vô cùng bất ngờ, hưng
phấn gọi một tiếng dì, chỉ hận không thể nhảy cẫng lên, “Sao dì lại ở
đây?”

Giọng cô trong trẻo lại đầy vui sướng, thật sự rất hợp với trường hợp
này. Ngay cả La Hải ở bên cạnh cũng cảm thấy, khó trách để Cao Ca làm
người dẫn chương trình, đúng là dễ nghe.

Mẹ Tống đắc ý nói, “Đương nhiên là dì chủ động rồi.” Đứng trong hành
lang khó mà nói được, bà liền kéo Cao Ca vào phòng, đợi khi đóng cửa lại mới nói, “Hồi chiều Tống Phỉ có nói với dì là cháu sẽ đến đây, bên này
an toàn, sau đó cũng bảo dì dọn đến đi. Dì nghĩ cũng phải, ở đây không
ai có thể đi vào. Mặc dù an toàn, nhưng ngày ngày cháu còn phải đi học
rồi tìm bằng chứng, không người chăm sóc không được, thế nên dì mới đến
đây.” Bà kéo Cao Ca vào nhà, “Căn nhà này là kiểu ba phòng một gian
chính, một phòng sách, hai phòng ngủ, không có chỗ cho Tống Phỉ ở, dì đã đuổi thằng bé đến phòng làm việc rồi, còn hai chúng ta ở đây.”

Cao Ca cũng là người thông minh, cô vừa nghe liền biết đã có chuyện gì.

Thật ra cô vốn không muốn ở chung với Tống Phỉ lắm, không phải bắt bẻ
gì, mà là cảm thấy không tiện. Một là cô vốn vướng phải án cưỡng hiếp,
nếu để người khác biết chuyện trai gái ở cùng nhau, mặc dù không có gì
thì vẫn sẽ bị viết thành sớ, huống hồ Tống Phỉ còn là luật sư của cô.
Hai là thấy rất lúng túng, dù sao cũng là cô nam quả nữ.

Nhưng dù gì cô cũng không có chỗ có thể đi được nữa rồi, không có lựa
chọn nên đồng ý. Không ngờ là Tống Phỉ lại suy tính chu đáo như vậy, anh lại gọi mẹ Tống đến. Cô không phải ngốc, gì mà không có chỗ chứ, chính
là không tiện nên mới nói như vậy mà thôi, không phải có thể ở trong
phòng sách sao? Một nơi lớn như vậy, làm sao không thể ở được. Huống hồ

đây là nhà của Tống Phỉ, e rằng trong phòng có rất nhiều đồ của anh, dọn ra ngoài mới không tiện.

Cô lên tiếng cám ơn, nhưng mẹ Tống lại không để bụng, “Con gái đừng
khách khí như vậy.” Nói xong lại kéo cô đi đi lại lại khắp nơi, giúp cô
dọn quần áo trải khăn giường, giống như ngoài việc đổi nhà ra thì lại
quay về không khí của mấy ngày trước.

Nhưng đúng là ở đây rất tốt, chí ít đám côn đồ kia không vào lại được.
Sáng sớm hôm sau, La Hải đến đón cô, nói sáng nay có hai gã muốn vào,
nhưng bị cản lại, hỏi tìm ai thì chỉ đáp ậm ờ, còn gây rối một hồi, kết
quả có một chú đi ngang qua trực tiếp cho ăn đấm, dọa chúng chạy té
mạng.

Cao Ca cảm thấy thật an toàn.

Còn về phần trường học, hôm qua Tống Phỉ đã chạy đến trưởng phòng ban
tuyên truyền của Phan Kiếm, vỗ bàn kháng nghị, nên hôm nay bài post nào
trên BBS cũng đều bị xóa cả, trong sân trường tăng cường bảo vệ, đám
người kia không tiếp tục gây chuyện được nữa.

Liên tục mấy ngày, Cao Ca đều đi học bình thường, Trương Manh cũng lên
lớp đều đều, có điều bây giờ phòng ký túc xá bọn họ đã chia làm hai,
Trương Manh ngồi chung với Lưu Mỹ Hà, còn Lâm Thiến Thiến giữ chỗ cho
Cao Ca mỗi ngày. Có lúc Cao Ca thấy rất áy náy, mặc dù Lâm Thiến Thiến
có bạn ở phòng khác chơi, nhưng đến tối lại chỉ có một mình, thật sự
không biết cô ấy chung đụng thế nào.

Cao Ca có suy nghĩ thì đương nhiên sẽ nói ra, có điều Lâm Thiến Thiến
nghĩ thoáng hơn cô, “Chung đụng gì chứ, trước kia cũng chỉ nói nhiều hơn mấy câu thôi mà. Bây giờ mình cũng không muốn nói với bọn họ, này nào
mình cũng đọc sách tự học là được, mình nói cho cậu biết, kỳ này nhất
định mình sẽ lấy học bổng.”

Cao Ca vẫn còn áy náy, ôm tay cô ấy nói, “Vậy mình chúc mừng cậu, mời cậu ăn tôm hùm cậu thích nhất nhé, cho cậu no căng luôn!”

Ngày ngày cô đều đến nhà ăn số bốn như cũ, giờ đây gần như tất cả mọi
người trong trường đều biết đến sự kiên trì của Cao Ca. Mới mấy ngày đầu còn có người đến góp vui, dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng có người chỉ trỏ,
nhưng sau đó lại không giống nữa. Chuyện thường thường là vậy, một khi
có người giữ vững quyết tâm làm chuyện gì đó, có lẽ lúc đầu sẽ có người
đùa cợt anh ta, nhưng dần dà về lâu dài, khi mọi người phát hiện không
phải anh ta nói chơi, mà sẽ trở thành ồ thì ra anh ta thật sự có thể
kiên trì như vậy thì sẽ im miệng. Nếu như người này kiên trì nữa, cuối

cùng thành công, như vậy anh ta sẽ trở thành thần, trở thành “tôi có
người bạn tôi có quen một người” đại thần trong miệng mọi người.

Tuy Cao Ca không thành công, nhưng cô cũng không từ bỏ.

Dù có mưa gió cô cũng không ngại đứng đó, vào từng thời khắc nói cho mọi người hay, tôi đang đợi nhân chứng ngày đó xuất hiện.

Cũng không phải là không có hiệu quả, chí ít trên Wechat của cô có phản
ứng, đột nhiên vào một ngày có một dãy số xa lạ gửi đến một câu, “Ngày
hôm đó bạn thật sự bất tỉnh đi ra, mình có nhìn thấy, nhưng xin lỗi thứ
cho mình không dám đứng ra, cố lên!”

Đối với Cao Ca mà nói, điều này đúng là ngạc nhiên đầy mừng rỡ.

Hơn nữa, thái độ của ông chủ nhà ăn số bốn đối với cô đã thay đổi theo
chiều hướng tốt hơn, ít nhất là có một ngày, buổi trưa rất nắng nóng,
lúc ông ta đi xuống còn cầm một túi nylon có hai chai coca lạnh, không
nói gì mà chỉ đặt dưới chân Cao Ca, sau đó mặc cho Cao Ca ở đằng sau gọi với cám ơn, ông ta vẫn không quay đầu mà vội vã bước đi.

Tiến triển của vụ án cũng không được như ý cho lắm, mặc dù có video
chứng minh Triệu Bân và Cao Ca đã xảy ra quan hệ tình dục, nhưng vấn đề
là, không có bằng chứng nào chứng minh đây là cưỡng hiếp. Bằng chứng này có yếu.

Dần dà, cuộc sống cứ trôi qua từng ngày, đã bắt đầu vào tháng mười một.

Ngày thu đã qua, mùa đông lại đến, Cao Ca từ mặc áo mỏng biến thành áo
ấm, nhưng cuối cùng không có ai đứng ra nói, “Cao Ca, mình nhìn thấy,
mình sẽ làm chứng cho bạn.” cả. Không có! Từ sau lần cho cô coca, hình
như ông chủ cũng không để ý đến nàng nữa, cứ như người ngày đó cô thấy
là giả vậy. Mà phía bên họ Triệu cũng dừng hành động lại, có lần Lưu Mân lén nói với cô, Triệu Thiên Vũ đã phát hiện ra trò mờ ám của cô ấy, còn đặc biệt mời bố mình ăn bữa cơm, ý đại khái bảo là cho Triệu Bân sinh
hoạt chút.

Mặc dù Lưu Mân vỗ ngực bảo mình đã nói năng vô cùng đanh thép với bố
rằng, cô đây không phải là cáo mượn oai hùm mà là vì dân trừ hại, dù bố
cô có khó chịu với cô thì cũng không cần phải nhận lời với bên Triệu
Thiên Vũ, Triệu Bân vẫn bị nhốt ở phòng 604 ngày ngày bị ức hiếp, nhưng
điều làm Cao Ca bận tâm chính là ngày lại ngày cứ trôi qua, liệu có thể
thành công không? Có phải người chứng kiến vào ngày hôm đó rất ít không? Có phải thật sự sẽ không có ai đứng ra không? Có phải dù cô cố gắng như vậy, nhưng kết quả vẫn là uổng công không?

Mà ngày hôm nay, cô che ô đứng ở nhà ăn số bốn vào lúc tan tầm, bỗng
Wechat điện thoại vang lên: “Mình nhìn thấy, mình đồng ý làm chứng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận