Trong trung tâm thương mại Quảng Vinh ở trung tâm thành phố Khánh Thành, bà Khương Lệ khoác chiếc túi xách hàng hiệu mấy trăm nghìn tệ, mặc bộ váy đắt tiền, chân đi giày cao gót bước thẳng về phía trước, trông giống như một quý bà đang đi kiểm tra giám sát.
Ông Đổng Chính Hào và Liễu Mộc Mộc thì y hệt hai bức tượng gỗ đờ đẫn đi sau lưng bà, sáng sớm tinh mơ, bà đã thông báo với chồng và con gái riêng của ông là muốn đến trung tâm thương mại mua thêm cho Liễu Mộc Mộc mấy bộ quần áo, cả hai bố con đều phải đi.
Mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà Liễu Mộc Mộc đều sẽ bói một quẻ cho mình, nhưng vì bị bà Khương Lệ giục giã ráo riết quá, nên không kịp gieo.
Lượn lờ suốt cả một buổi sáng, trong lòng Liễu Mộc Mộc tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, muốn chết mà không chết được, cô cảm thấy ngón chân mình sắp rụng đến nơi rồi.
“Hôm nay tạm thời mua đến đây thôi nhỉ.” Ông Đổng Chính Hào thì không xót tiền đâu, nhưng quả thực thân thể không chịu nổi nữa rồi, đối mặt với bà Khương Lệ vẫn đang bừng bừng hưng phấn, giọng điệu của ông có hơi kinh hãi.
Bà Khương Lệ xoay người lại, nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của hai người đi đằng sau, nhướng nhướng mày: “Vậy được, đi ăn cơm thôi, em đã đặt chỗ trước rồi.”
Giờ thì ông Đổng Chính Hào chẳng còn tâm trí đâu để hỏi vợ xem đã đặt chỗ ở đâu, chỉ cần không phải tiếp tục đi mua sắm nữa, thì đi đâu cũng được hết.
Rất nhanh, ba người đi tới một nhà hàng tư nhân do bà Khương Lệ đặt trước.
Mọi người vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp gọi món, thì bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng người gõ cửa, sau đó bà Khương Giai bước vào.
“Khéo thế, hôm nay anh rể cũng đến đây ăn à.”
Ông Đổng Chính Hào cũng cảm thấy rất trùng hợp, mỉm cười chào hỏi em vợ: “Dì cùng bạn tới đây ăn cơm à?”.
“Không ạ, em đến đây cùng anh Chiêm nhà em, vừa khéo gặp nhau ở đây, hay là hai nhà ngồi chung đi.”
“Ai lại làm phiền vợ chồng nhà dì như vậy.” Ông Đổng Chính Hào khéo léo từ chối, mối quan hệ giữa ông và ông Chiêm Hồng Nghiệp rất “ảo”, mà cũng chẳng có gì hay ho để nói với nhau cả.
Ai ngờ bà Khương Lệ lại chặn ngang lời ông, đồng ý luôn, bà nói: “Được đấy, vừa hay chị đang có chuyện muốn nói với em.”
Dứt lời, bà nhìn ông Đổng Chính Hào, khuyên: “Đi nhé, hôm tiệc sinh nhật vội quá, vẫn chưa chính thức giới thiệu Mộc Mộc với em rể.”
“Phải đấy, mấy hôm nay anh Chiêm vẫn cứ nhắc với em mãi, bảo là tiếc khi mới chỉ nhìn mặt con gái anh rể được có một lần, anh ấy còn muốn giới thiệu con bé làm quen với Chiêm Ni nữa.”
Thấy vợ và em vợ đều nói như vậy, ông Đổng Chính Hào cũng không kiên quyết được nữa đành xuôi theo: “Vậy được.”
Ba người cùng nhau đi đến gian phòng bên cạnh.
Bên cạnh là một căn phòng lớn phải chứa được mười mấy người, trước khi bọn họ tiến vào, bên trong chỉ có ông Chiêm Hồng Nghiệp, và một người đàn ông trung niên lạ mặt cả người mặc bộ đồ màu đen theo kiểu Tôn Trung Sơn.
Thấy trong phòng còn có người ngoài, nên ông Đổng Chính Hào tưởng ông Chiêm Hồng Nghiệp đang gặp gỡ đối tác làm ăn, lập tức cảm thấy hối hận vì đã đồng ý sang đây.
Nhưng trái lại ông Chiêm Hồng Nghiệp lại vô cùng nhiệt tình đứng dậy đón tiếp: “Tới rồi à, mau ngồi xuống đi.”
Sau khi ông Đổng Chính Hào ngồi xuống xong, ông Chiêm Hồng Nghiệp liền giới thiệu cho người đàn ông mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn ngồi bên cạnh ông ta: “Đây là anh rể của tôi, anh Đổng Chính Hào.”
Sau đó lại giới thiệu với ông Đổng Chính Hào: “Vị này là ông Ninh, bạn tốt của em.”
Dù mối quan hệ thực chất giữa hai anh em đồng hao bọn ông chẳng tốt đẹp gì, nhưng mấy chiêu trò giả lả ngoài mặt thế này thì ông ta vẫn làm rất tốt.
Ông Đổng Chính Hào đưa tay ra bắt tay ông Ninh: “Ông Ninh, xin chào.”
Vẻ mặt của ông Ninh có hơi lạnh lùng, nhưng vẫn đưa tay ra bắt tay ông Đổng.
“Mọi người ngồi xuống cả đi.” Nói xong, ông Chiêm Hồng Nghiệp chuyển ánh mắt sang nhìn Liễu Mộc Mộc, khẽ mỉm cười hỏi han, “Mộc Mộc phải không, hôm đó bận quá, nên quên không giới thiệu tiểu Ni với cháu, hôm nào tới nhà chú chơi nhé.”
Tướng mạo của ông Chiêm Hồng Nghiệp rất tốt, đối đãi với người khác vô cùng dịu dàng lịch sự, ngồi cùng với ông chú trung niên bụng mỡ như ông Đổng Chính Hào, thì phong thái rõ ràng khác hẳn.
Trong lòng Liễu Mộc Mộc chẹp chẹp mấy tiếng, đây chính là hậu quả của việc không chăm sóc bản thân đây mà, không bằng một góc của người ta.
Đối phương khách sáo như vậy, cô đương nhiên phải mỉm cười đáp lễ rồi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì ông Ninh lại cứ nhìn chằm chằm vào Liễu Mộc Mộc, ánh mắt đó quá mức thẳng thắn, khiến cho Liễu Mộc Mộc muốn lờ đi cũng không được.
Cô ngước mắt lên nhìn trả lại, nhưng người này lại nhìn đi chỗ khác.
Liễu Mộc Mộc cũng không quá để tâm đến chuyện đó, giờ cô vừa mệt lại vừa đói, chẳng muốn thứ gì cả, chỉ muốn ăn thôi.
Các món ăn trên bàn đã được ông Chiêm Hồng Nghiệp gọi từ trước đó rồi, ba người nhà ông Đổng Chính Hào sang mới lại gọi thêm vài món nữa, vì thế không cần phải đợi lâu, đã có người bưng thức ăn lên.
Liễu Mộc Mộc cúi đầu tập trung ăn uống, không quan tâm đến việc mấy người lớn vẫn còn đang nói chuyện.
Cũng không biết thế nào, mà đột nhiên chủ đề của mọi người lại quay sang bà cụ Vương Quế Hương vừa qua đời.
Chủ đề này đương nhiên không thể nào do ông Đổng Chính Hào chủ động nhắc tới được, cho đến giờ thỉnh thoảng ông vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ, việc này là do ông Ninh đề cập đến trước.
Ông ta thấy ông Đổng Chính Hào không uống rượu, mà đổi thành trà, không nhịn được liền mỉm cười, cũng nhấp một ngụm trà nói: “Thời đại bây giờ, người vẫn còn làm theo những quy tắc khi chịu tang của thời xưa như ông Đổng đây quả thực không nhiều.”
Nghe thế ông Đổng Chính Hào ngẩn ra, sau đó nhìn sang ông Chiêm Hồng Nghiệp.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, còn chưa đợi ông Đổng Chính Hào kịp mở miệng nói, ông ta đã hỏi trước: “Sao ông Ninh biết anh rể tôi đang chịu tang?”.
Ông Ninh thản nhiên đáp: “Cung phụ mẫu của ông Đổng đây nằm ở vị trí sao xấu, nên nhất định gần đây trong nhà đã có người rất thân thiết qua đời.”
Lời nói có chút bí hiểm, nhưng ông Đổng Chính Hào vẫn nghi ngờ nhìn về phía hai người họ, nghĩ thầm đây chắc là bẫy do ông Chiêm Hồng Nghiệp bày ra.
Hơn thế, tin tức mẹ ông qua đời vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì bí mật.
“Xem ra ông Đổng không tin lời tôi lắm thì phải.” Ông Ninh khẽ mỉm cười, “Dường như còn cảm thấy tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi, giờ cố ý nói ra.”
“Ông Ninh nói gì vậy chứ.” Vẻ mặt của ông Đổng Chính Hào vẫn rất bình tĩnh đáp qua quýt cho xong, ông ta cũng đâu phải là đám trẻ trâu chưa trải sự đời, đương nhiên là phải trầm ổn hơn rồi.
Trái lại, ông Ninh này lại có vẻ như bị kích động nóng nảy đáp: “Chuyện mọi người đều biết, có nói ra cũng chẳng có gì thú vị, chi bằng để tôi nói cho ông Đổng đây chuyện mà người khác không biết nhé.”
“Xin mời.”
“Năm ông Đổng mười ba tuổi bị ngã gãy chân, trong nhà không có tiền chữa bệnh, chính bà cụ thân sinh ra ông đã phải bán máu lấy tiền chữa chân cho ông.”
Đến đây thì ông Đổng Chính Hào thôi không cười nữa, ánh mắt nhìn về phía ông Ninh có chút dò xét.
Chuyện này đã xảy ra quá lâu rồi, dấu vết duy nhất chính là vết sẹo màu trắng trên chân ông, ngay cả bà Khương Lệ cũng không biết, mẹ ông cũng chưa từng nhắc đến chuyện đó.
Vì mẹ ông căn bản không muốn để ông biết chuyện bà bán máu, chuyện này là ông nghe từ miệng người khác kể lại.
Từ lúc nghe thấy ông Ninh kia bắt đầu “chém đinh chặt sắt”, thì cuối cùng sự chú ý của Liễu Mộc Mộc đã di chuyển từ những món ăn cầu kỳ trước mắt đến người đàn ông ngồi đối diện.
Cô đột nhiên có một loại dự cảm, có thể hôm nay sẽ xảy ra chút chuyện bất ngờ gì đó cho xem.
“Còn gì khác nữa không?” Trầm ngâm hồi lâu, ông Đổng Chính Hào mở miệng hỏi.
Ông Ninh rất hài lòng với biểu cảm hiện giờ của ông Đổng, tủm tỉm cười nói tiếp: “Năm ông hai mươi hai tuổi ra ngoài xã hội lăn lộn làm ăn, đáng tiếc lần đó ông kinh doanh thất bại trở thành tay trắng, gần như bị ép đến mức còn có ý định nhảy xuống sông tự tử, nhưng chính người vợ đầu của ông đã giúp ông, đúng chứ?”.
Hai bàn tay của ông Đổng Chính Hào đan vào nhau siết chặt: “Cái này cũng có thể bói ra được sao?”.
Chuyện này, ngoài ông ta và người vợ đầu ra, thì không một ai hay biết.
Hồi đó người vợ đầu của ông ta có chút ngây thơ, vừa khéo đang tới nhờ vả họ hàng thân thích, nhìn thấy ông đứng bên bờ sông tưởng ông định tự tử, sau đó nghe ông nói kinh doanh thất bại, đã cho ông mượn tiền, còn để ông trốn ở nhà mẹ đẻ mình.
“Chuyện này không có gì khó, tướng mặt của con người thông thường có thể nói cho tôi biết rất nhiều bí mật.”
Giây phút này trong mắt của mọi người ngồi đây, ông Ninh bỗng trở nên cao thâm khó dò.
Ông Chiêm Hồng Nghiệp thấy thế liền lên tiếng: “Giới thiệu lại lần nữa, vị này là thầy Ninh, thầy đoán mệnh.”
Trước đó, ông Đổng Chính Hào luôn bày tỏ thái độ khịt mũi khinh thường với mấy trò bói toán, nhưng ông thầy Ninh này, đã phá vỡ quan niệm cố hữu của ông ta.
Thầy Ninh nghe ông Chiêm Hồng Nghiệp nói vậy chỉ khoát khoát tay: “Không đến mức được gọi là thầy đâu, chẳng qua chỉ là một người đoán mệnh bình thường thôi, là kiến giải của bản thân, ông Đổng nghe chơi thôi là được rồi.”
Chọn đúng lúc này bà Khương Lệ mở miệng nói: “Thầy Ninh nói đùa rồi, bản lĩnh của thầy vừa nãy tất cả chúng tôi đã được chứng kiến cả.
Không biết, thầy có thể bói mệnh cho anh Đổng nhà chúng tôi được không?”.
“Bói việc gì?”.
“Bói…” Thật ra kiến thức của bà Khương Lệ về bói mệnh cũng chỉ là nửa vời, giờ nghe ông ta hỏi lại như vậy, lập tức có chút hoang mang.
Thấy bà ta như vậy, thầy Ninh cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: “Được rồi, bói mệnh thì bói mệnh, vậy thì bói về mệnh số của ông Đổng nhé.”
Giờ ông Đổng Chính Hào đã không còn bài xích như trước nữa, trái lại trong lòng còn nảy sinh lòng hiếu kỳ, mọi người ai mà chẳng muốn biết tương lai của bản thân sẽ ra sao, ông Đổng Chính Hào đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
“Không biết ông Đổng có nhớ bát tự của mình không?”.
(Bát tự được hình thành dựa trên Tứ trụ (giờ – ngày – tháng – năm sinh).
Mỗi trụ này chứa hai tự là Thiên can và Địa chi riêng.
Từng can, chi lại mang âm dương ngũ hành khác nhau, khi chịu tác động bởi sự vận hành của vũ trụ sẽ sinh ra cường hoặc nhược, từ đó, gây ảnh hưởng đến vận mệnh con người.)
Nghe ông ta hỏi đến bát tự, Liễu Mộc Mộc khẽ chau mày, nhưng lúc này mọi người trên bàn ăn không một ai để ý tới cô, bà Khương Lệ lập tức nói ra ngày sinh tháng đẻ âm lịch của ông Đổng Chính Hào, thậm chí chuẩn xác đến cả giờ sinh.
Thầy Ninh sau khi nghe xong bấm đốt ngón tay tính toán một hồi, sau đó nói: “Trong mệnh của ông Đổng sẽ có hai người vợ, người vợ thứ hai có thể sẽ sống với ông đến đầu bạc răng long.
Có một người con trai và hai cô con gái, cả trai lẫn gái đều thành đạt cả.
Ngoài ra tài vận là điều quan trọng nhất, tuy rằng không có cơ hội làm tỉ phú, nhưng có thể bảo đảm cả đời này không phải lo lắng chuyện tiền bạc.”
Số mệnh thế này, có thể coi là cực tốt rồi.
Ông Đổng Chính Hào bất giác lộ ra một thoáng vui mừng, còn về phần tỉ phú với tỉ đô, thì chẳng qua chỉ là nói đùa thôi.
“Thầy Ninh có thể bói cho Mộc Mộc một quẻ luôn được không?” Đột nhiên bà Khương Giai lên tiếng, bà ta mỉm cười hi hi nhìn về phía Liễu Mộc Mộc vẫn đang im lặng lắng nghe mọi người nói chuyện, “Đứa trẻ này số khổ từ bé, cũng không biết lớn lên có thể khổ tận cam lai không.”
“Ồ?” Thầy Ninh nhìn về phía Liễu Mộc Mộc hỏi, “Vậy cháu có nhớ bát tự của mình không?”.
Liễu Mộc Mộc không đáp, nhưng ngược lại ông Đổng Chính Hào lại trả lời: “Có, tôi nhớ rõ lắm, Mộc Mộc sinh ngày mười lăm tháng Bảy, vừa đúng qua mười hai giờ.”
(Sinh ngày 15 tháng 7 âm lịch, cũng chính là vào đúng rằm tháng Bảy, xá tội vong nhân:))).)
Cũng chẳng phải vì ông Đổng Chính Hào quan tâm gì đến đứa con gái này đâu, chỉ là giờ sinh của con bé quá trùng hợp, khiến người ta khó mà quên được.
Khuôn mặt của thầy Ninh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, vốn dĩ chỉ là được mời đến giúp chút việc, không ngờ chút việc này lại không cần đến sự giúp đỡ của ông ta.
Nhìn thấy thầy Ninh cứ nhìn chằm chằm vào Liễu Mộc Mộc hồi lâu mà không nói gì, bà Khương Giai sốt ruột giục: “Thầy Ninh đã tính toán ra được gì chưa?”.
Thầy Ninh trầm ngâm một lúc sau đó mới thốt ra một câu: “Mệnh của cô đây, không tốt lắm.”
Khóe miệng bà Khương Lệ nhếch lên, bà Khương Giai tranh thủ đúng lúc hỏi: “Sao lại không tốt, có biện pháp gì không?”.
Có vẻ như thầy Ninh rất có hứng thú với Liễu Mộc Mộc, ông ta nhìn chòng chọc vào mặt cô rất lâu, mới lắc lắc đầu đáp: “Xin thứ cho tôi nói thẳng, mệnh của cô đây là mệnh xung nhất tôi từng xem, thiên sát xung với tứ trụ.”
“Thế nghĩa là sao?” Ông Đổng Chính Hào hỏi.
“Hiểu theo một cách đơn giản, thì chính là thiên sát cô tinh mà các ông thường hay nói đến, bản thân mang mệnh số ác, làm hại đến người thân.
Những người thân thiết với cô đây, đa phần đều không có kết cục tốt đẹp.”
Sắc mặt bà Khương Lệ hơi tái đi: “Liệu có phải thầy Ninh đã nói hơi nặng lời rồi không?”.
Vẻ mặt thầy Ninh vẫn rất thản nhiên: “Nếu không tin, mọi người có thể cầm bát tự của cô đây đưa cho bất kỳ thầy đoán mệnh nào bói thử, chỉ cần là người có chút hiểu biết về âm dương bát quái, thì đều có thể đoán ra được.”.