“Có thể.” Liễu Mộc Mộc đáp, “Cậu muốn bói chính xác đến mức độ nào? Nếu gieo quẻ bình thường, thì độ chính xác trung bình, tớ chỉ có thể nói cho cậu biết bọn cậu có thể ở bên nhau hay không, nhiều hơn cũng không bói được.”
“Còn có cả quẻ đặc biệt nữa cơ à?” Mọi người đều tò mò hỏi.
Liễu Mộc Mộc gật đầu: “Phương pháp bói quẻ đặc biệt thì cậu phải trả cho tớ mười nghìn tệ, hơn thế chỉ bói một lần duy nhất.”
“Có thể bói chính xác đến mức độ nào?” Tiết Lam hỏi.
“Có thể bói ra được nếu cậu chọn chia tay thì tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì, chọn tiếp tục thì tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Khiếp thế cơ à, vậy bọn tớ có thể bói quẻ kiểu ấy được không?” Theo như những gì Liễu Mộc Mộc nói, thì đó chẳng khác gì dự đoán được trước tương lai, Tiền Hiểu Manh nghe xong cũng có chút rung động.
Liễu Mộc Mộc lắc đầu: “Tớ không khuyến khích các cậu xem đâu, biết được tương lai của bản thân, chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Cô bói cho Tiết Lam, là vì cô muốn biết, rốt cuộc Từ An Trạch muốn làm gì bạn mình.
Tiết Lam cắn cắn môi: “Được, tớ bói.”
Đây không phải là số tiền nhỏ, cũng may tiền mừng tuổi cô tiết kiệm được vừa đủ.
Nếu chi tiền mà có thể mua được kết quả khiến mình đủ tin tưởng, thì cô sẵn lòng.
Lý trí không thể nói cho cô biết tình cảm của mình là đúng hay sai, nhưng bói toán thì có thể.
“Vậy sáng thứ bảy này, cậu chuẩn bị trước mười nghìn tệ đi, tớ sẽ nói cho cậu biết đáp án.”
Sáng sớm hôm thứ bảy, ông Đổng Chính Hào bị một tràng những cuộc gọi liên tiếp của con gái lớn giục giã mau ra khỏi nhà, khăng khăng yêu cầu ông ta phải đích thân đến đón.
Trong lòng ông ta không vui vẻ chút nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn lái xe đến trường.
Ai bảo ông ta là người bố chu đáo chứ.
Ông ta đỗ xe được gần mười phút, mới nhìn thấy Liễu Mộc Mộc và một cô bé trạc tuổi con gái mình cùng nhau đi ra.
Đối mặt với bạn của con gái mình, trên mặt ông Đổng Chính Hào treo lên nụ cười vô cùng hòa nhã: “Chào cháu, chú là bố của Mộc Mộc.”
Ông ta cảm thấy khuôn mặt Tiết Lam rất quen, suy nghĩ mãi mới nhớ ra, hôm khai giảng đã từng gặp cô bé này rồi.
“Cháu chào chú ạ, cháu là Tiết Lam.” Tiết Lam lễ phép cúi người chào hỏi ông Đổng Chính Hào, sau đó hai người cùng nhau lên xe.
Ông Đổng Chính Hào tưởng Liễu Mộc Mộc muốn mời bạn về nhà làm khách, đang định lái xe đi thì lại nghe Liễu Mộc Mộc nói: “Bố, đợi một lát đã.”
Ông Đổng Chính Hào ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện một tay con gái túm lấy tay Tiết Lam, mắt nhìn thẳng vào bạn.
Tuy rằng chỉ nhìn thấy một bên mặt của con gái, nhưng trong một khoảnh khắc, ông Đổng Chính Hào đột nhiên cảm thấy rùng mình, não còn chưa kịp cảm nhận ra điều gì khác thường, thì cơ thể đã phản ứng trước.
Liễu Mộc Mộc trước mặt ông ta, chớp mắt như biến thành người khác.
Loại cảm giác này không chỉ ông Đổng Chính Hào có, mà ngay cả Tiết Lam đang ngồi đối diện với Liễu Mộc Mộc cũng cảm nhận được.
Đôi mắt của Liễu Mộc Mộc trở nên vô cảm, phản chiếu bóng của Tiết Lam, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy rất bất an.
“Mộc Mộc…” Tiết Lam ngần ngừ gọi tên bạn.
Liễu Mộc Mộc không trả lời cô, hai cô gái nắm tay nhau suốt năm phút, cuối cùng Liễu Mộc Mộc mới mở mắt ra.
Lúc mở mắt ra, cô giơ tay lên dụi dụi mắt mình, thoắt cái biến về lại dáng vẻ lúc ban đầu.
“Mộc Mộc cậu không sao chứ?” Tiết Lam lo lắng hỏi.
“Không sao.” Ánh mắt Liễu Mộc Mộc nhìn Tiết Lam có chút phức tạp.
“Là… kết quả không tốt à?” Tiết Lam cảm nhận được ánh mắt Liễu Mộc Mộc nhìn mình không ổn cho lắm, trong lòng thấp thỏm lo lắng.
Kết quả không có chút liên quan gì đến tốt hay xấu, thậm chí là hoàn toàn vượt xa khỏi dự đoán của Liễu Mộc Mộc.
Cô không nhìn thấy tương lai của Tiết Lam, nhưng lại nhìn thấy tương lai của Trác Nhiễm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến mệnh số của hai người này xáo trộn như vậy, đến mức mắt của cô không thể phân biệt được?
Liễu Mộc Mộc nghĩ đến những lời ông nội từng nói với cô, rằng số mệnh cũng là thứ có thể hoán đổi.
Khi một người muốn đoạt lấy số mệnh của người khác, thì hướng đi vận mệnh của họ sẽ hoàn toàn thay đổi.
Mệnh số của con người có vô số những biến số bất ngờ, cho dù có là quẻ sư cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận người này nhất định là đổi mệnh với người kia.
Nhưng Liễu Mộc Mộc lại có thể, trước giờ đôi mắt của cô không bao giờ sai.
Vì thế, mọi chuyện không còn rối rắm nữa, có người đang giở trò với Tiết Lam, muốn thay đổi mệnh số của cô bạn với Trác Nhiễm.
Thế mạng không đơn giản như mọi người vẫn thường nói, với mức độ lằng nhằng của nó thì không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được.
Liễu Mộc Mộc bừng tỉnh, giữa hai người Trác Nhiễm và Tiết Lam, còn có Từ An Trạch, vốn tưởng rằng chỉ đơn giản là mối quan hệ tay ba, không ngờ lại ẩn chứa nội tình phức tạp như vậy.
Bói toán không thể bói rõ ràng được, nhưng lại có thể bói ra được một âm mưu đáng sợ.
Nhưng chí ít, cô đã biết được một chuyện, bước ngoặt trong vận mệnh của Trác Nhiễm sẽ là vào thứ bảy tuần sau, chính là hôm sinh nhật cô ta.
Trùng hợp làm sao, hôm đó cũng là sinh nhật của Tiết Lam.
Sau khi sắp xếp lại từ ngữ, Liễu Mộc Mộc nói với Tiết Lam: “Tớ không thể bói ra kết quả tốt hay xấu, chỉ có thể bói được rằng cậu sẽ đưa ra lựa chọn của mình vào đúng ngày sinh nhật, đó là lựa chọn chính xác nhất.”
“Sinh nhật của tớ ư…” Tiết Lam nhớ đến sinh nhật mình rơi vào thứ bảy tuần sau, chỉ còn lại một tuần nữa thôi.
Thời hạn một tuần có đủ để cô đưa ra lựa chọn không?
“Tớ biết rồi, tuy rằng tớ không nghĩ mình có thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy, nhưng tớ tin cậu.” Tiết Lam lôi ra một cái phong bì từ trong túi nhét vào tay Liễu Mộc Mộc, cười nói: “Thầy bói, đây là tiền ăn nửa học kỳ của tớ, nửa đời sau của tớ dựa cả vào cậu đấy.”
Liễu Mộc Mộc nhận tiền, mỉm cười với bạn: “Yên tâm đi, tớ sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.”
Tiết Lam xuống xe, vẫy vẫy tay với Liễu Mộc Mộc.
Ông Đổng Chính Hào ngồi đằng trước nhìn cảnh ấy trợn mắt há hốc mồm, cái gì vậy trời?
Nói bừa hai ba câu mà dám thu nhiều tiền như vậy à, lại còn thu tiền của bạn học mình nữa chứ, nếu cô bé kia phát hiện ra mình bị lừa, không phải sẽ làm ầm lên tận ban giám hiệu trường sao!
Ông Đổng Chính Hào ngần ngừ một lúc nói: “Mộc Mộc à, nếu con thiếu tiền thì nói với bố, còn tiền của bạn hay là con trả lại đi.”
Thỏ không ăn cỏ gần hang mà, lừa người cũng phải đến chỗ mà người ta không quen biết mình hãy lừa chứ!
Liễu Mộc Mộc lườm bố mình một cái, nhanh như cắt nhét phong bì tiền dày cộp vào trong balo, như thể sợ bố mình giật mất.
Cảnh tượng ấy khiến ông Đổng rầu rĩ, sao con bé này chẳng di truyền được chút nào sự thông minh lanh lợi của ông ta thế nhỉ, thế này phải làm sao đây?
Vì bia miệng của Liễu Mộc Mộc cực tốt, nên Tiết Lam thực sự ghi lòng tạc dạ những lời của bạn, hôm thứ Hai khi đi học không hề tố cáo con gái ông Đổng Chính Hào như ông ta dự đoán.
Khoảng thời gian này, Từ An Trạch liên tục gửi tin nhắn cho cô, nhưng Tiết Lam không hề trả lời lại.
Như Vệ Tuyết đã nói, cô cần bình tĩnh suy xét lại mối quan hệ giữa cô và Từ An Trạch.
Cô không chịu liên lạc với đối phương, nhưng Từ An Trạch lại có thể dễ dàng tìm thấy cô ở trong khuôn viên trường.
Trưa ngày thứ Ba, bốn cô gái đang ăn trong nhà ăn của trường, thì Từ An Trạch lặng lẽ đứng ngay bên cạnh cô.
Tiết Lam phát hiện ra anh dưới ánh mắt kinh ngạc của các bạn, dường như suốt mấy ngày qua anh không được nghỉ ngơi tử tế, dưới cằm lún phún một lớp râu màu xanh nhàn nhạt, đáy mắt đen sì, trong mắt còn vằn cả tia máu.
Cả người vừa chán chường vừa mệt mỏi.
“Lam Lam.” Nghe thấy anh dịu dàng gọi tên mình, mũi của Tiết Lam bắt đầu cảm thấy chua xót.
Bọn họ rõ ràng đang tốt đẹp là vậy, tại sao giờ lại trở thành thế này.
“Các cậu nói chuyện đi, bọn tớ đợi ở bên ngoài.” Vệ Tuyết lên tiếng trước, cô bạn cầm khay thức ăn của mình lên, ra hiệu với Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh, hai người cũng đứng dậy theo.
Sau khi các cô gái đi rồi, Từ An Trạch ngồi xuống đối diện với Tiết Lam.
Tiết Lam không chịu nhìn Từ An Trạch, cô sợ mình sẽ mềm lòng, chỉ biết cúi mắt xuống, nhìn khay thức ăn của mình.
Từ An Trạch cười khổ: “Giờ em thậm chí còn không muốn nhìn anh nữa sao?”.
Cô im lặng.
“Anh biết em giận anh vì đã giấu em, lại tức anh vì đã chiều theo mọi lời Trác Nhiễm nói ngay trước mặt em.”
Lông mi Tiết Lam run rẩy.
“Trước đây anh không chịu kể, là vì không muốn để em biết trước kia anh hèn mọn như thế nào.
Em biết không, thật ra anh là con nuôi của nhà họ Trác, từ nhỏ đã được nuôi bên cạnh Trác Nhiễm, là bạn chơi của cậu ta, cũng là cái bao cát cho cậu ta trút giận.”
Tiết Lam nghe thế kinh hãi ngẩng phắt đầu lên.
“Lúc cậu ta không vui, có thể tùy ý đánh chửi anh, nhưng anh không thể chọc giận cậu ta, nếu không bố mẹ cậu ta sẽ đuổi anh ra khỏi nhà.” Ánh mắt Từ An Trạch nhìn Tiết Lam ngập tràn cay đắng, “Lam Lam, có lẽ em không thể tưởng tượng được đâu, những tháng ngày cánh xa khỏi nhà họ Trác, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất từ nhỏ đến lớn của anh, anh đã gặp được em…”
“Anh chưa bao giờ kể về chuyện này.” Tiết Lam thì thầm, cô không còn cố tình trốn tránh ánh mắt của Từ An Trạch nữa.
Nhưng cô vẫn cảm thấy, quá khứ mà Từ An Trạch nhắc đến, khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Mọi việc, thật sự chỉ giống như lời anh ấy nói thôi sao?
“Vì anh không muốn để em biết, hiện giờ tất cả những gì anh đang có, đều là dựa vào việc lấy lòng bố mẹ Trác Nhiễm.
Điều duy nhất anh từng làm trái ý họ, chính là bất chấp mọi sự phản đối, khăng khăng thi vào trường này, học đại học cùng với em.”
Đúng vậy, từ lâu Tiết Lam đã biết rằng, thành tích của Từ An Trạch tốt hơn cô rất nhiều, anh vốn dĩ có thể thi vào một trường đại học ở Bắc Kinh, nhưng lại đăng ký cùng trường đại học với cô.
Khi đó các giáo viên trong trường thay nhau làm công tác tư tưởng cho anh, cuối cùng không ai thuyết phục nổi.
Bạn bè xung quanh biết bọn cô đang yêu nhau, đều nói với cô bằng khuôn mặt đầy ngưỡng mộ rằng: Từ An Trạch đối xử với cậu tốt thật đấy.
Tiết Lam nghĩ, chỉ dựa vào một điều này thôi, cô nên tin An Trạch, tin anh thật lòng với cô.
Nhưng giây phút này, trong đầu cô lại vang lên giọng nói của Vệ Tuyết.
Tối thứ Bảy tuần trước, khi Mộc Mộc không ở đây, Hiểu Manh đi siêu thị mua đồ, trong phòng chỉ còn lại cô và Vệ Tuyết.
Cô kể cho Vệ Tuyết nghe tất cả mọi chuyện trong quá khứ của hai người sau khi hẹn hò, cả việc anh từ bỏ cơ hội đến Bắc Kinh học đại học vì mình.
Lúc ấy Vệ Tuyết đã nói với cô rằng: Qua vài hôm nữa, Từ An Trạch sẽ đến tìm cậu xin lỗi, để khiến cậu cảm động, rất có thể cậu ta sẽ nhắc đến chuyện này.
Khi ấy Tiết Lam không để tâm lắm, An Trạch đã làm rất nhiều chuyện vì cô, nhưng rất ít khi mang ra kể lể.
Nhưng không ngờ hôm nay, anh ấy lại nói ra.
Sau đó, Vệ Tuyết còn bổ sung một câu: Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, tất cả những điều cậu ta bỏ ra, có thật là vì cậu không? Đừng quên, Trác Nhiễm cũng học cùng trường với chúng ta.
Đúng thế, Trác Nhiễm cũng học ở trường này.
Thật kỳ lạ, mọi người đều nói với trình độ của Trác Nhiễm rõ ràng có thể thi vào học viện âm nhạc ở Bắc Kinh, nhưng lại chọn đến học ở trường của bọn cô.
Trác Nhiễm đến vì anh ấy, hay anh ấy đến vì Trác Nhiễm?
Có thật sự là vì cô không?
Trong lòng Tiết Lam bắt đầu thấy dao động.
Cô không thể phân biệt được, những lời người trước mặt cô đang nói, rốt cuộc có bao nhiêu là thật.
Hoặc có thể anh không hề nói dối, nhưng cô không muốn tin nữa.
Bên ngoài nhà ăn, Liễu Mộc Mộc và Vệ Tuyết mỗi người miệng ngậm một que kem, là do nhà trường bán riêng cho sinh viên, có năm hào một que thôi.
Cả hai cô gái đều cực kỳ bình tĩnh, chỉ có Tiền Hiểu Manh là thỉnh thoảng lại nghiêng người ngó vào bên trong nhà ăn.
“Các cậu không tò mò xem rốt cuộc cậu ta nói gì với Lam Lam à?”.
Liễu Mộc Mộc, người đã nhìn thấy kết cục từ trước: Không những không tò mò, mà còn cảm thấy hơi vô vị.
Vệ Tuyết, người đã đoán được tâm tư của Từ An Trạch nói: “Có gì đáng để tò mò đâu, mánh lới của đàn ông, quanh đi quẩn lại chỉ là giả vờ đáng thương, kể lể mình đã từng trả giá những gì vì cậu thôi mà.”
“Thế thì xong đời rồi còn gì, Lam Lam dễ mềm lòng nhất, mấy câu đó của Từ An Trạch không phải sẽ dỗ được cậu ấy tha thứ cho mình à.” Tiền Hiểu Manh càng lo lắng hơn.
“Nếu Lam Lam không biết cậu ta sẽ nói gì, thì đương nhiên là mềm lòng, nhưng nếu cậu ấy biết trước rồi thì sao?” Vệ Tuyết nhàn nhã vừa nói vừa ăn kem.
Giống như đang làm một bài toán rất khó, nhưng lại nhìn thấy trước đáp án chuẩn, cảm giác thành công vốn dĩ là mười hai phần, giờ cuối cùng chỉ còn lại một phần.
Áp dụng vào tình huống này cũng vậy thôi, vốn dĩ cảm động mười phần, hiện giờ còn lại được bao nhiêu?.