“Quẻ sư thì cũng phải nghe lời, ngoan nào.”
“Có thể nói cho cháu biết, trường hợp giống như Trác Nhiễm, sau khi bị bắt sẽ phải ngồi tù bao lâu không?” Liễu Mộc Mộc hỏi.
“Không phải cháu đã đoán ra rồi à?” Yến Tu liếc nhìn cô, nếu không phải đã đoán ra từ trước, thì sao cô phải đích thân ra tay.
Anh nói tiếp: “Tuy rằng đổi mệnh là điều rất cấm kỵ, nhưng cô ta phạm tội chưa đạt, nên phải xem tình hình cụ thể nữa, có điều cao nhất cũng không quá mười năm.”
(Phạm tội chưa đạt là cố ý thực hiện tội phạm nhưng chưa thực hiện được đến cùng vì nguyên nhân khách quan.)
Liễu Mộc Mộc bĩu môi, quả nhiên là thế.
Yến Tu đứng dậy, đi đến trước mặt cô, đứng từ trên cao nhìn xuống nói: “Nhắc lại lần nữa, cho dù bọn họ có là người xấu, nhưng cháu không có quyền chấp pháp, không được tùy tiện nhúng tay vào, nghe rõ chưa?”.
“Trước giờ quẻ sư bọn cháu thích gì làm nấy.” Tuy Liễu Mộc Mộc e sợ thái độ cứng rắn của anh, co mình lại trên ghế, nhưng vẫn cứng miệng.
“Quẻ sư thì cũng phải nghe lời, ngoan nào.” Giọng điệu của Yến Tu trở nên chậm rãi, tay gẩy gẩy con thỏ múp míp trên đỉnh đầu cô.
Phương Xuyên ra khỏi phòng hội nghị, đứng ở cửa nói chuyện với hai cậu lính của mình.
Ngẩng đầu lên thì thấy Yến Linh đang đi lên tầng hai.
“Sao em lại tới đây?” Phương Xuyên giơ tay chào cô.
“Nghe nói ở đây xảy ra một vụ án, nên em tới xem xem thế nào.” Yến Linh đi về phía anh ta, cũng không lòng vòng hỏi thẳng vào vấn đề chính, “Vừa nãy em nhìn thấy người bị thương ở tầng dưới, nghe nói cũng là một trong những kẻ chủ mưu à?”.
“Phải, em có ý kiến gì không?” Dù gì cũng là người từ Tổng bộ tới, Phương Xuyên muốn xem thử trình độ của cô gái này như thế nào.
“Ý kiến thì khá nhiều, kẻ chủ mưu sau vụ này có lẽ sẽ ăn phải quả đắng đấy.” Yến Linh nói.
“Sao em lại nói vậy?”.
“Em có nhờ người bói tứ trụ cho cô ta, mệnh số loạn hết cả lên, không đơn giản là vì nghi thức thế mạng bị phá hỏng, nên gậy ông đập lưng ông đâu.” Yến Linh rất tò mò hỏi, “Anh có biết là do ai làm không?”.
Phương Xuyên hất hất cằm: “Là vị ở trong kia, đang một mình tiếp thu sự giáo dục của anh họ em.”
Yến Linh dè dặt đẩy cánh cửa ra he hé, nhìn thử vào bên trong, sau đó vội vàng lùi về sau ngay.
“Liễu Mộc Mộc ư?” Cô sốc, “Sao em ấy có thể làm được vậy?”.
“Bói ra đấy.”
“Anh đang đùa em đấy à?” Biểu cảm của Yến Linh rất kỳ quái, “Rốt cuộc anh có bao nhiêu ngộ nhận về quẻ sư thế, nếu cái gì bọn họ cũng có thể bói ra được, thì đã xưng hùng xưng bá nhân loại từ lâu rồi.
Xài những thủ đoạn như thuật thế mạng này, mà lại có thể để người khác dễ dàng bói ra vậy được ư? Nếu như có thể bói ra một cách đơn giản như vậy, thì chúng ta còn cần điều tra vụ án làm gì, trực tiếp nhờ các quẻ sư bói cho một quẻ là xong.
Trên người hai người kia, trước đó nhất định đã bị ai đó động tay động chân vào, không thể nào là do bói ra được.”
“Vậy sao Liễu Mộc Mộc có thể đưa ra phán đoán chính xác như vậy, còn vừa khéo phá hỏng được nghi thức đó?” Phương Xuyên nghi ngờ.
Ánh mắt Yến Linh đăm chiêu nhìn về phía cánh cửa khép hờ, trong lòng cũng thấy nghi ngờ, cô bé Liễu Mộc Mộc này, nói là quẻ sư, nhưng lại đầy bản lĩnh, điều này rất kỳ lạ.
Có lẽ anh họ biết điều gì đó chăng?
Trong lúc hai người còn đang thắc mắc, thì Yến Tu mở cửa đi ra, nhìn thấy Yến Linh, anh cũng tiện miệng hỏi một câu: “Xem qua hiện trường rồi, có nhìn ra được điểm gì không?”.
Đột nhiên Yến Linh cảm thấy run rẩy như bị kiểu bị giáo viên chủ nhiệm nhắm đến, cô nuốt nuốt nước bọt, thận trọng đáp: “Sau khi thực hiện nghi thức thất bại, số mệnh của cô gái tên Trác Nhiễm và vị thảo trùng sư kia bị rối loạn hoàn toàn, có một điều kỳ lạ là, số mệnh của họ đều đồng thời bị dính phải hung sát, sau này bọn họ sẽ phải sống rất e dè rón rén.
Còn về phần thế mạng, thì càng đừng mơ nghĩ đến nữa, số mệnh của Trác Nhiễm và cô gái bị cô ta nhắm vào sợ rằng cũng không còn giống nhau nữa.”
Yến Linh vừa nói, vừa cảm giác chuyện này thật quá trùng hợp, tất cả tai họa ngầm ẩn đều được xử lý gọn gàng trong cùng một lúc.
Yến Tu gật gật đầu: “Không sai, có tiến bộ.”
Được anh họ khen, Yến Linh lập tức toét miệng cười, nhưng nghĩ đến việc anh họ vẫn còn đang nhìn, cô lúng túng thu lại nụ cười, nhưng khóe miệng bất giác vẫn cong lên.
Đó là anh họ của cô đấy nhé, không ngờ lại được khen, quả nhiên cô là người có năng lực! Sau khi về nhà có thể chém gió cả một năm rồi.
“Em đi giúp mọi người đây.”
Tinh thần Yến Linh trở nên hăng hái quyết định phải giải quyết vụ này cho ra trò, đợi cho cô đi xa rồi, Phương Xuyên mới hỏi Yến Tu: “Vừa nãy em họ cậu nói với tôi, các quẻ sư bình thường căn bản không thể bói ra được những chuyện sẽ xảy ra ngày hôm nay, càng đừng nói đến chuyện có thể ngăn chặn một cách chuẩn xác như vậy, rốt cuộc Liễu Mộc Mộc là như thế nào thế?”.
Một người có năng lực như vậy, Phương Xuyên hy vọng có thể giữ cô nhóc ở lại đây.
Việc thu nhận cô nhóc vào trong ngành thì không thể, nhưng có thể mơ về việc thỉnh thoảng tìm cô nhờ giúp đỡ mà, dù sao bên cạnh anh ta cũng có Yến Tu.
Không phải Phương Xuyên chưa từng gặp quẻ sư bao giờ, nhưng những người tài giỏi, thì tính tình thường có chút lập dị, không dễ kết thân.
Mặc dù Liễu Mộc Mộc rảnh rỗi hay sinh nông nổi, nhưng xét theo một ý nghĩa nào đó, cô nhóc cũng như bao cô bé bình thường khác, cũng coi như có chừng mực.
“Cậu muốn biết điều gì?” Yến Tu liếc nhìn anh ta.
“Thật sự có người chỉ tùy tiện bói một quẻ, là chuyện gì cũng có thể bói ra được à?”.
“Có.”
Yến Tu trả lời chắc nịch.
“Vậy em ấy có gì khác với những quẻ sư bình thường khác?”.
“Đây là vấn đề riêng tư của người khác, đừng tọc mạch quá làm gì.”
“Chậc, ngay cả tôi, cậu cũng không thể nói sao?” Phương Xuyên hết sức tò mò.
Mặt Yến Tu không đổi sắc, hiển nhiên không định nói cho anh ta biết.
“Thôi được.” Phương Xuyên thỏa hiệp, “Em họ cậu sẽ không báo cáo chuyện này lên trên chứ?”.
Nói đến cùng, trong chuyện này, Liễu Mộc Mộc là bên đuối lý, nếu thật sự làm đúng theo trình tự, thì đối với em ấy mà nói không phải chuyện hay ho gì.
Bên phía Tổng bộ thu nhận các quẻ sư và huyền sư trong xã hội, thường sẽ là vừa đấm vừa xoa, gặp phải người của Tổng bộ, chắc chắn Liễu Mộc Mộc sẽ phải chịu thiệt, vì thế cả anh và Yến Tu đều không định báo cáo lên trên.
“Em ấy không dám đâu.”
“Vậy thì tốt.” Phương Xuyên hơi hơi an tâm, sau đó lại nói, “Cậu dạy dỗ con nhóc Liễu Mộc Mộc đó nghiêm khắc vào, lần sau xảy ra chuyện gì phải thông báo với chúng ta trước, đừng một mình hùng hục xông lên như thế.”
“Dạy dỗ rồi.” Giọng điệu Yến Tu hờ hững, còn về phần có nghe lời hay không, thì có trời biết.
Hai người đi đến chỗ cửa sổ, Yến Tu nhìn xuyên qua cửa kính ở tầng hai xuống dưới tầng một, xe cấp cứu đã đi rồi, một số sinh viên cũng được thả cho về, trên mặt họ vẫn còn nét bàng hoàng, nhưng cũng không giấu nổi sự tò mò.
Đều là thanh niên trẻ trung phơi phới, tuổi tác của Liễu Mộc Mộc và bọn họ cũng sàn sàn như nhau, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Quẻ sư và huyền sư có chút không giống nhau, quẻ sư là trường phái dựa hoàn toàn vào kỹ năng và thiên phú ở một trình độ nhất định.
Người bình thường, sở hữu trình độ không cao lắm, thì ngồi nhà cũng có thể bói ra được, thậm chí còn bói khá chuẩn nữa là đằng khác.
Nhưng cũng có một kiểu người thiên phú đạt đến mức hoàn hảo, họ căn bản không cần học đến các kỹ năng cũng có thể bói mệnh được, kiểu người này được giới quẻ sư gọi là thần chiếu.
Ý là như một vị thần có thể nhìn thấu người trần.
Nghe đồn trước giờ thần chiếu bói mệnh không cần bói, mà chỉ cần nhìn.
Bọn họ liếc nhìn bạn một cái, thì giống như đã đích thân trải nghiệm tương lai của bạn vậy.
Trong sách có ghi lại rằng, vẫn còn hai vị thần chiếu sống đến giờ.
Liễu Mộc Mộc, có lẽ là người thứ ba.
Tuổi em ấy còn nhỏ, mệnh số lại có chút vấn đề, nên mỗi lần mở thần chiếu ra, đều sẽ gặp đủ mọi rắc rối, nhưng không thể phủ nhận đây là một thứ năng lực cực kỳ ghê gớm.
Đủ để khiến người ta phải thèm thuồng có được nó.
Ông nội mà em ấy hay nhắc đến, không biết có rõ điều này không, nếu như biết rõ thì tại sao lại không dạy gì cho em ấy?
“Yến Tu, dưới tầng một xảy ra chuyện gì à?”.
Câu hỏi của Phương Xuyên cắt đứt mạch suy nghĩ của Yến Tu, anh lắc lắc đầu, “Không có gì, đi thôi.”
……
Sau khi Tiết Lam bị Phương Xuyên hỏi mấy câu xong, lại được một nhân viên cảnh sát đưa đi lấy lời khai, Liễu Mộc Mộc cũng vậy.
Hành nhau lên bờ xuống ruộng hơn một tiếng đồng hồ, đến khi ngoài trời đã tối đen, cuối cùng bọn cô mới được thả cho xuống dưới tầng.
Lúc này, trong đại sảnh dưới tầng một chỉ còn lại lác đác vài người.
Đám sinh viên tham gia buổi tiệc sinh nhật đã lấy lời khai từ trước, để lại phương thức liên lạc xong ra về cả rồi.
Trác Nhiễm được đưa vào bệnh viện, trên cái bàn lúc bọn họ đánh bài vẫn còn mấy hộp quà vứt chỏng gọng chưa được ai chọn, về phần mấy tấm thẻ, thì đã bị thu giữ lại để làm bằng chứng rồi.
Vẫn còn hai người nữa đang ngồi trên khán đài, chăm chú nhìn kỹ thì mới nhận ra đó là Vệ Tuyết và Tiền Hiểu Manh.
Tiền Hiểu Manh đợi lâu nên hơi buồn ngủ, cô bạn gối đầu lên vai Vệ Tuyết chợp mắt một lát.
Đến khi thấy hai người bọn Liễu Mộc Mộc đi xuống, liền vươn vai, đứng dậy đi về phía hai bạn: “Rốt cuộc các cậu cũng xuống rồi, không sao chứ?”.
“Hình như là thế.” Tiết Lam nhìn về phía Liễu Mộc Mộc, đến giờ cô vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, thiết nghĩ chỉ có Liễu Mộc Mộc là rõ nhất thôi.
Vệ Tuyết nhìn một lượt xung quanh nói: “Về ký túc xá đã rồi chúng mình nói chuyện tiếp.”
Mọi người đều nhất trí, đúng lúc này Tiết Lam bỗng hỏi: “Các cậu có nhìn thấy Từ An Trạch đâu không?”.
Vệ Tuyết đáp: “Sau khi các cậu được đưa lên tầng hai không lâu, thì cậu ta cũng bị dẫn lên đó, đến giờ vẫn chưa thấy xuống, có cần đợi cậu ta không?”.
Tiết Lam đang định nói không cần, thì lại nhìn thấy anh cảnh sát lúc vừa nãy tìm cô hỏi chuyện đi xuống, còn cả người đàn ông đẹp trai, nổi bần bật rõ ràng không giống cảnh sát kia nữa, đi phía sau lưng họ là mấy anh cảnh sát khác đang áp giải Từ An Trạch.
Sắc mặt Từ An Trạch xám xịt, giống như vừa phải chịu một vố đau.
Cậu ta nhìn thấy Tiết Lam đang đứng ở bên mé, lúc đi ngang qua cô bước chân bất giác dừng lại.
Mấy anh cảnh sát áp giải cậu ta cũng không thúc giục, dường như định để bọn họ nói với nhau đôi lời.
“Lam Lam.” Giọng nói của cậu ta khàn khàn, “Anh chưa từng muốn hại em, anh làm vậy chỉ là vì tương lai của chúng ta…”
Tiết Lam không hiểu rốt cuộc cậu ta đang nói gì, nhưng cô vẫn trả lời: “Em không biết anh đã hại em ở chỗ nào, nhưng có một chuyện anh sai rồi, tương lai của chúng ta không phải do mình anh quyết định, khi anh có suy nghĩ này, thì cũng chính là lúc chúng ta không thể bước đi cùng nhau được nữa.”
Thực ra, Trác Nhiễm chỉ là một bước ngoặt vạch trần sự không phù hợp của bọn cô mà thôi.
Sự xuất hiện của cô ta đã chứng minh, ngay từ đầu bọn cô đã không hợp, chỉ là lúc đó môi trường xung quanh nhỏ hẹp, cô chìm đắm trong cảm giác thích cậu ta, nên không nhận ra.
“Vốn dĩ hôm qua đã nghĩ xong rồi, định là sau khi tham gia buổi tiệc sinh nhật của Trác Nhiễm xong sẽ nói rõ với anh, nhưng giờ nói vừa khéo đúng lúc.” Giọng nói của Tiết Lam trở nên nghiêm túc, nói với chàng trai đứng trước mặt mình, “Từ An Trạch, em nghĩ chúng ta không hợp nhau, mình chia tay đi.”
Từ An Trạch nhìn chăm chăm vào khuôn mặt không có chút gì là oán hận ấy, cũng không có biểu cảm gì khác, chỉ còn lại sự bình tĩnh, cuối cùng bật cười tự giễu: “Anh biết rồi.”
Cuối cùng ánh mắt cậu ta lướt nhìn đến ba cô gái đứng đằng sau Tiết Lam, bọn họ đều là bạn của Tiết Lam, từ sau khi lên đại học, cô trở nên khác hoàn toàn so với trước kia.
Lúc học cấp ba, trường học nhỏ, người theo đuổi cậu ta đông, nhưng người thật lòng muốn làm bạn với Tiết Lam lại rất ít.
Nhưng lên đại học, cô quen được những người bạn này, không còn cái gì cũng ỷ lại vào cậu ta nữa, cô có nhiều cách nghĩ khác hơn, cũng trở nên kiên cường hơn.
Có lẽ cô nói đúng, bọn họ không hợp nhau, tình cảm này đã sai ngay từ đầu, định sẵn là không thể kéo dài lâu.
Tất cả mọi thứ trước đây, chẳng qua là cậu ta tự lừa mình dối người mà thôi.
“Dẫn đi.” Chứng kiến hiện trường chia tay đã kết thúc, Phương Xuyên phất phất tay, lệnh cho người dẫn Từ An Trạch đi.
Từ An Trạch thân là đồng lõa, nhưng vì nghi thức thế mạng chưa hoàn thành, nên nhiều nhất cũng chỉ coi là phạm tội chưa đạt mà thôi.
Nếu thật sự bị mang ra xét xử, thì tội của cậu ta cũng không nặng.
Tuy rằng Từ An Trạch từ đầu đến cuối vẫn luôn tránh nặng tìm nhẹ, nhưng cậu ta đã làm những gì, Phương Xuyên cũng có thể đoán được đại khái.
Hầu hết những món đồ của Tiết Lam được sử dụng trong nghi thức thế mạng, đều lấy từ chỗ cậu ta.
Yêu đương gì cái hạng này, căn bản là chỉ là một kẻ lừa tình, người như vậy, tất nhiên là nên tránh càng xa càng tốt.
Trước khi đi, Phương Xuyên còn ra hiệu bằng mắt với Liễu Mộc Mộc rằng, hôm nào sẽ tìm cô nói chuyện.
Nhưng Liễu Mộc Mộc quay ngoắt mặt đi, không thèm nói chuyện với anh ta.
Tới khi cảnh sát sắp sửa rời đi rồi, bốn người bọn Liễu Mộc Mộc mới chạy ra ngoài gọi xe, lúc về đến trường, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ đóng cửa ký túc xá, cả nhóm coi như hạ cánh an toàn.
Lên đến phòng, bốn cô gái chẳng còn tâm trí đâu để tắm rửa nữa, tất cả ngồi quây xung quanh cái bàn gỗ của Liễu Mộc Mộc, đợi cô giải thích.
Liễu Mộc Mộc chỉnh sửa lại câu từ xong xuôi mới lên tiếng: “Thật ra lúc tớ bói nhân duyên cho Lam Lam, đã phát hiện ra Trác Nhiễm định đổi mệnh với cậu.”
Thấy mọi người đều mù mờ, cô liền nhân tiện giải thích thêm: “Đại khái là, Lam Lam và Trác Nhiễm có cùng ngày giờ sinh, đủ điều kiện để thực hiện nghi thức đổi mệnh.
Cậu ta cảm thấy mệnh của cậu tốt hơn của cậu ta, muốn đổi mệnh số cả hai cho nhau, những điều cô ta vốn dĩ gặp phải, sẽ biến thành của cậu.”
Tiết Lam hơi hơi hiểu ra: “Trước đây cơ thể của tớ ốm yếu, có phải cũng liên quan đến cái đổi mệnh đó không?”.
Cơ thể của cô từ khỏe mạnh trở nên yếu ớt, rồi lại khỏe mạnh, rõ ràng là có vấn đề.
Lúc trước không biết, chỉ nghĩ là bị suy giảm miễn dịch, cũng không tra ra có gì đó không ổn, giờ nghe Mộc Mộc nói vậy, lập tức liên tưởng đến ngay.
“À!” Tiền Hiểu Manh hét toáng lên, “Lá bùa, có phải là lá bùa đó không?”.
Cô đã tận mắt chứng kiến lá bùa biến thành tro trong tay Mộc Mộc.
“Đúng vậy.” Liễu Mộc Mộc gật gật đầu, “Từ An Trạch có lẽ là đồng phạm với Trác Nhiễm, mấy thứ cậu ta đã đưa cho cậu, đều là để giúp cho nghi thức đổi mệnh, lá bùa bình an cậu ta tặng cậu cũng thế.
Cơ thể của cậu trở nên kém hơn, khả năng lớn là do thông qua những món thứ đó để tạm thời thay đổi số mệnh của các cậu.
“Chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói trước cho mọi người biết? Chúng tớ còn vô tư đi tham gia tiệc sinh nhật của cậu ta nữa chứ, sợ chết đi được.” Tiền Hiểu Manh không nhịn được phàn nàn.
“Nói trước thì cậu có cách gì để giải quyết không?” Vệ Tuyết hỏi.
“Chí ít bọn mình cũng có thể đề phòng từ trước, không thèm tham gia cái buổi tiệc sinh nhật đó nữa.”
Vệ Tuyết bất lực lắc lắc đầu: “Cậu còn nhớ Từ An Trạch và Lam Lam quen nhau bao lâu rồi không? Bọn họ có thể đã bắt đầu bày binh bố trận từ trước đó một năm rồi, ngay cả bạn trai của cậu ấy, Từ An Trạch, cũng là do đối phương phái tới, nếu bọn họ định làm gì Lam Lam, cậu nghĩ cậu ấy có cơ hội phản kháng không?”
Nói xong, cô bạn lại nhìn về phía Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc gật đầu: “Tránh được lần này, chưa chắc đã tránh được lần sau.”
Cách tốt nhất chính là tranh thủ lúc cô nhìn thấy, thẳng tay phá hỏng kế hoạch của bọn họ, đầu xuôi đuôi lọt, không cho Trác Nhiễm cơ hội thứ hai.
“Được rồi…” Tiền Hiểu Manh ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, “Nhưng, chí ít cậu cũng nên báo cho bọn tớ biết chứ, một mình cậu đấu với bọn họ, nếu như thật sự gặp nguy hiểm gì, thì bọn tớ chịu chết, chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.”
Mọi người đều đồng ý với lời Tiền Hiểu Manh vừa nói.
“Được, lần sau tớ nhất định sẽ chú ý.” Liễu Mộc Mộc thoải mái đồng ý, tuy rằng đối với cô mà nói chẳng có gì nguy hiểm cả, nhưng đây là sự quan tâm của bạn bè, nên cô nhận tất.
Trác Nhiễm sẽ làm gì, là ai giúp cậu ta hoàn thành nghi thức, cô đều nhìn thấy hết từ đầu đến cuối, khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn không lớn, mà cho dù có thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi chăng nữa, thì người xảy ra chuyện, cũng không phải là cô.
Trác Nhiễm mà động vào người mang mệnh thiên sát cô tinh như Liễu Mộc Mộc, thì người đen đủi tuyệt đối không phải là cô.
Nhưng Liễu Mộc Mộc vẫn nói xin lỗi Tiết Lam: “Xin lỗi nhé Lam Lam, vì đã luôn giấu cậu chuyện này.”
Tiết Lam lắc đầu nguầy nguậy, trong lúc đầu cô chỉ mải nghĩ đến chuyện tình cảm rắc rối của bản thân, nghĩ xem có nên chia tay hay không, thì Liễu Mộc Mộc lại đang nghĩ cách làm thế nào để cứu cô, sao cô có thể trách bạn được chứ.
Sau khi biết mình suýt nữa gặp phải chuyện gì, cô cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, may mà mọi việc đã được giải quyết.
“Không cần phải xin lỗi tớ, tớ còn mừng vì đến cuối cùng mới biết được sự thật ấy chứ.
Đối với tớ mà nói, có biết được sự thật hay không, không quan trọng đến thế.”
Nếu biết trước, cô sợ rằng mình sẽ sụp đổ ngay lúc đó mất.
Đợi đến khi tất cả mọi việc đã kết thúc mới biết, trong lòng cô chỉ cảm thấy may mắn, thậm chí ngay cả lòng oán hận với Từ An Trạch, còn chưa kịp trào lên đã tiêu tan.
Khi cậu ta bị còng tay dẫn đi, thì đã trở thành một người qua đường không còn chút giá trị nào trong cuộc đời của cô nữa rồi.
“À, đúng rồi Mộc Mộc, có phải anh cảnh sát đó biết cậu không?” Giải thích rõ ràng những chuyện khiến người ta không vui xong, cuối cùng Tiết Lam đã có tâm trạng hỏi sang chuyện khác.
“Ờ… có tiếp xúc qua vài lần, coi như là có chút quen biết đi.” Liễu Mộc Mộc rề rà đáp, quen thói đưa cô vào phòng thẩm vấn hai lần liền!
Liễu Mộc Mộc đột nhiên đào lại nợ cũ: Anh ta vẫn chưa xin lỗi mình cả một ngày như đã hứa!
Thấy Tiết Lam hình như có chút hứng thú, Liễu Mộc Mộc liền tiện miệng đáp: “Lá bùa bình an lúc trước tớ đưa cậu, chính là do cố vấn ở chỗ cục cảnh sát chỗ các anh ấy vẽ cho, cái người mặc comple ấy, chắc cậu đã nhìn thấy rồi?”.
Còn chưa đợi Tiết Lam trả lời, Tiền Hiểu Manh đã che miệng rú lên: “Á á á, tớ nhìn thấy rồi, anh ấy siêu đẹp trai!”.
Vai rộng eo hẹp chân dài, còn toát lên phong thái rất đặc biệt nữa chứ, đáng tiếc lại mang đến cho những người xung quanh cảm giác khó gần, cái kiểu chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm ấy.
“Đúng vậy, đúng vậy, tớ cũng thấy thế.” Hai mắt Liễu Mộc Mộc lập tức biến thành hình trái tim, cảm thấy mình thực sự rất có mắt nhìn người.
Sao tự dưng lại chuyển sang chủ đề này?
Vệ Tuyết cạn lời với hai đứa bạn của mình, ngẫm nghĩ một lúc vẫn quyết định tạt một gáo nước lạnh: “Tỉnh táo lại đi, bất kể là tuổi tác, địa vị hay kinh nghiệm từng trải, thì các cậu đều không hợp lắm đâu.”
Mặc dù, đúng là nhìn cũng vui tai vui mắt đấy.
“Không sao.” Liễu Mộc Mộc xoay người một vòng, “Tớ đã dùng đồng xu tổ tiên truyền lại bói thử rồi, hai người bọn tớ là trời sinh một cặp!”.
Vệ Tuyết không kìm được nói: “Hôm ấy cậu cũng dùng đồng xu tổ tiên truyền lại bói lần đầu tiên Hiểu Manh sẽ rung động, kết quả cậu ấy trúng tiếng sét ái tình với một con mèo con to bằng lòng bàn tay gặp ở trên đường.”
Con gái nhà người ta đến cửa hàng thú cưng mua về một con mèo đực con, đi được nửa đường bị Tiền Hiểu Manh nhìn thấy, con mèo dễ thương đến mức khiến con nhỏ Tiền Hiểu Manh không chịu đi tiếp nữa.
Đấy mà là rung động à, không thể rung động với một chàng trai bình thường được sao? Chủng loại không giống nhau, đã định trước là không có kết cục tốt đẹp rồi!
Có đôi khi Vệ Tuyết nghĩ, độ chính xác từ đồng xu Liễu Mộc Mộc dùng cũng không đáng tin đến mức ấy, chí là ít là sẽ có đôi chút sai số.
Tiết Lam ở bên cạnh che miệng cười, đáng tiếc con mèo đực con mà Tiền Hiểu Manh rung động đã là của người ta, vừa mới rung động đã thất tình.
Trong lúc bốn cô gái đang nói chuyện hăng say, thì đèn ký túc xá tắt cái phụt không chút nể nang.
Mười một giờ rồi, toàn bộ tòa nhà phải tắt điện thôi.
Mọi người cũng chẳng còn tâm tư đâu để tám chuyện tiếp nữa, bốn cô gái đều mở chế độ đèn pin trên điện thoại lên, đặt ở đầu giường, sau đó vội vội vàng tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị đi ngủ.
Dù có xảy ra những chuyện ly kỳ giật gân đến đâu đi chăng nữa, thì bọn họ vẫn là những sinh viên bình thường mà thôi, may mà hôm sau là ngày nghỉ, sau khi ngủ một giấc, tỉnh dậy mọi chuyện đều sẽ qua.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, vẫn cứ tuyệt vời như thế.
Bên này Liễu Mộc Mộc đặt mình xuống giường là ngủ ngon lành, thì nhà họ Trác ở Bắc Kinh xa xôi vì mất liên lạc với Trác Nhiễm và ngài Hứa mà rơi vào hoảng loạn.
Đêm đã về khuya mà bà Lâm Thu vẫn không ngủ được, không ngừng hỏi ông Trác Vĩnh Kỳ đang ngồi trên sofa: “Sao Nhiễm Nhiễm vẫn chưa liên lạc với chúng ta, liệu có phải nghi thức đã xảy ra sai sót gì không?”.
Ông Trác Vĩnh Kỳ trông vẫn rất bình tĩnh, lên tiếng an ủi vợ: “Yên tâm, cho dù giữa chừng xảy ra sai sót thì vẫn có thể xoay chuyển được.”
Nếu như không phải lần trước gặp bất lợi ngay từ đầu ở Khánh Thành, vừa phải thủ tiêu gã Ninh Viễn, lại vừa bị cảnh sát bên phía ấy giăng bẫy, rồi lần theo đó điều tra ra được một số chuyện, lo lắng động tĩnh quá lớn sẽ bị người ta phát hiện, thì ông ta đã không để một mình ngài Hứa đến đó.
Nhưng con bé thế thân kia cứ khăng khăng đòi đến Khánh Thành học đại học, hại con gái ông ta buộc phải rời Bắc Kinh theo, đúng là đen đủi.
Hơn một giờ đêm, đột nhiên chuông điện thoại bàn của nhà họ Trác vang lên, bà Lâm Thu vội vàng nghe điện thoại: “Nhiễm Nhiễm…”
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, thì những lời còn lại đã bị chặn ứ ở cổ họng.
Không biết người ở đầu dây bên kia đã nói gì, mà bà Lâm Thu đột nhiên gào lên: “Các người đang nói vớ vẩn gì vậy, con gái tôi mà lại đi thực hiện nghi thức thế mạng trái phép à, con gái tôi đâu? Cái gì, các người đã làm gì con bé? Sức khỏe con bé không tốt, nếu có chuyện gì xảy ra với nó thì các người không xong với tôi đâu!”
Nói xong, dập điện thoại cái cạch.
Bỏ điện thoại xuống xong, bà Lâm Thu đờ đẫn quay đầu lại nhìn chồng: “Nghi thức thế mạng thất bại rồi, Nhiễm Nhiễm đã bị người ta bắt đi, cảnh sát nói hiện giờ con bé đang hôn mê bất tỉnh.
Anh, phải làm sao bây giờ?”.
Vẻ mặt ông Trác Vĩnh Kỳ trở nên u ám, đứng dậy nói: “Đi, chúng ta đến Khánh Thành.”
Trác Nhiễm là đứa con duy nhất của hai vợ chồng ông ta, nên đương nhiên không thể ngó lơ, không quan tâm.
“Nhưng liệu bọn họ có…” Bà Lâm Thu có chút do dự, mặc dù ở Bắc Kinh họ quen biết rộng, nhưng nơi ấy lại là Khánh Thành.
Đó gọi là phép vua thua lệ làng, tình hình ở Khánh Thành ra sao họ không nắm rõ, liều lĩnh đến đó, liệu có phải đã cho đám cảnh sát ở đó cơ hội không?
“Không sao đâu, anh sẽ nói trước với Gia Duyệt một tiếng.”
Em gái của ông Trác Vĩnh Kỳ, Trác Gia Duyệt, được gả vào nhà họ Tề, một gia tộc huyền học nổi tiếng, địa vị của nhà họ Tề ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với nhà họ Trác của ông ta, đó là một gia tộc lớn có lịch sử hàng trăm năm.
Cho dù ông ta thật sự bị bắt ở Khánh Thành, chỉ cần em rể ông ta chịu giúp, thì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra hết.
Bà Lâm Thu cuống quýt gật đầu: “Vậy được, anh gọi điện cho Gia Duyệt đi, em đi thu dọn hành lý, chúng ta đi ngay đêm nay.”
Sáng ngày hôm sau hai vợ chồng nhà họ Trác đến Khánh Thành, bà Lâm Thu lao đến cục cảnh sát làm ầm lên, nhất quyết đòi gặp con gái.
Cuối cùng sau một hồi thương lượng, Phương Xuyên đồng ý đưa hai vợ chồng họ đi gặp Trác Nhiễm, nhưng không được lại gần.
Bà Lâm Thu đành miễn cưỡng đồng ý, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy con gái mình nằm trên giường bệnh, bà ta định xông vào, may mắn là mấy anh cảnh sát đang đứng canh giữ ngoài cửa đã ngăn bà ta lại.
Đứng ở trước cửa phòng, bà Lâm Thu ôm lấy ông Trác Vĩnh Kỳ khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Nhiễm Nhiễm của tôi, sao lại đáng thương như vậy chứ, chẳng qua chỉ phạm phải lỗi nhỏ thôi, ai lại nhẫn tâm hại con bé ra nông nỗi ấy chứ?”.
Ông Trác Vĩnh Kỳ vỗ vỗ lưng vợ, nhìn đứa con gái đang nằm bên trong, đáy mắt lóe lên tia hung ác.
Ông ta quay đầu lại hỏi: “Đồng chí cảnh sát, con gái tôi cho dù làm sai, cũng đã có pháp luật trừng trị nó, tại sao nó lại hôn mê bất tỉnh, mong cậu cho vợ chồng chúng tôi một lời giải thích.”
Phương Xuyên lạnh mặt đáp: “Những thông tin liên quan đến vụ án, chúng tôi không tiện tiết lộ.”
Ông Trác Vĩnh Kỳ nghiến răng bất lực không thể làm gì được.
Phương Xuyên tiếp tục nói: “Lát nữa hai vị cần phải đi cùng tôi tới cục cảnh sát để phối hợp điều tra, chuyện đổi mệnh của Trác Nhiễm đã kéo dài được một năm rồi, mà một năm trước đó em ấy vẫn ở Bắc Kinh.”
Ý là, chuyện này chắc chắn có liên quan đến hai vợ chồng ông bà.
“Đương nhiên là chúng tôi bằng lòng phối hợp điều tra, nhưng cảnh sát các cậu muốn khép tội chúng tôi, thì phải đưa ra được bằng chứng trước đã.” Ông Trác Vĩnh Kỳ bình tĩnh đáp.
Phương Xuyên nhìn thẳng vào mắt ông Trác Vĩnh Kỳ, nghĩ thầm: Lão cáo già này cũng cứng đấy.
“Đương nhiên.” Phương Xuyên nhếch miệng nở nụ cười giả tạo.
Thật ra Trác Nhiễm đã tỉnh rồi, nhưng cơ thể cô ta rất khó chịu, ngay cả sức lực để mở mắt ra cũng không có.
Cô ta nằm trên giường bệnh, có thể nghe rõ tiếng khóc của mẹ mình, và màn đối đáp cân não của bố với cảnh sát.
Nghi thức thế mạng của cô ta thất bại.
Trác Nhiễm nhớ lại.
Đúng vào lúc cô ta định mở miệng gọi mẹ, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh sột soạt sột soạt ở dưới gầm giường mình đang nằm.
Âm thanh đó đi kèm với một mùi hương nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, cô ta cảm thấy đám cổ trùng nhộn nhạo trong cơ thể cô ta bắt đầu trở nên yên tĩnh hẳn đi.
Giống như khi cô ta còn nhỏ, mỗi khi bị cổ trùng hành hạ đau đớn đến mức không chịu nổi, thì Từ An Trạch xuất hiện, khiến cho đám cổ trùng dịu xuống.
Từ An Trạch đến rồi ư?
Ý thức của Trác Nhiễm trở nên nặng nề, trong hương thơm ngào ngạt kia, đám cổ trùng ký sinh trong cơ thể cô ta suốt mười mấy năm trời, lặng lẽ rời đi từ lúc nào mà chính cô ta cũng không hề hay biết..