Vốn Tưởng Là Định Mệnh


Mặc dù đã trễ làm hơn nửa giờ đồng hồ, thế nhưng Tô Hà Xuyên vẫn vô cùng thư thả không có chút gấp gáp, thậm chí báo hại Trịnh Dĩ Khê cũng liên lụy.

Có điều, chưa ai không biết cô ấy và Sở Hàn Đông quen nhau, nên chẳng dám làm khó hay thái độ.
Lúc này, Hà Xuyên tung tăng đi vào văn phòng làm việc, hớn hở tiến tới chiếc bàn có vị chủ tịch đang ngồi tập trung vào màn hình vi tính, sau đó hẳng giọng giả vờ nghiêm túc, lên tiếng:
"Xin chào chủ tịch!"
Phùng Khiếu Khâm lập tức nhíu mày ngầng nhìn dò xét đối phương, nhưng nét mặt vui vẻ như đang cố gắng nén cười.

Thấy thế, Tô Hà Xuyên ưỡn người đứng thẳng ra dáng thư ký chủ tịch, tiếp tục cất lời:
"Em đi làm muộn, thế chủ tịch có định trách phạt hay trừ lương em không? "
Hôm nay vấn như ngày thường, những bộ trang phục công sở đơn giản, thanh lịch nhưng vẫn tôn được vóc dáng và khí chất, có sức cuốn hút đến lạ thường.

Và rồi, Phùng Khiếu Khâm ngã lưng về sau thành ghế, từng ngón tay thon dài uyển chuyển gõ xuống mặt bàn, phối hợp cùng với Hà Xuyên.
"Tất nhiên là sẽ trừ lương rồi, thư ký Tô nhé!"

Hai mắt của Tô Hà Xuyên có chút căng ra, căn bản không ngờ Phùng Khiếu Khâm sẽ trả lời như thế, vốn dĩ nghĩ rằng mình có đãi ngộ khác với những nhân viên.
Sau đó, Hà Xuyên đột nhiên nổi cáu, nghênh mặt lên cao thách thức đối phương, nói:
" Phùng Khiếu Khâm, anh thử trừ lương em xem, em lập tức chia tay anh! "
" Anh sẽ lấy tiền của anh bù qua cho em, được không? Công ra công, tư ra tư, phải làm thế thì nhân viên khác không bảo rằng em là bạn gái anh nên được ưu ái, anh muốn có sự công bằng cho tất cả.

"
Tô Hà Xuyên khẽ xì ra một cái vô cùng chán nãn, cảm thấy đối phương còn nhập tâm hơn cả mình, sau đó khó chịu vùng vằng quay lại bàn làm việc của cô.
" Hà Xuyên, đang nói chuyện mà."
" Đang trong giờ làm việc đấy chủ tịch, nói chuyện riêng sẽ bị trừ lương ạ.

Tôi là nhân viên nghiêm túc và tử tế, không muốn để bạn trai của mình khó xử."
Phùng Khiếu Khâm bật cười, đứng dậy đi đến bàn làm việc của Tô Hà Xuyên, vòng ra phía sau lưng cô nịnh nọt đưa tay massage hai bên bả vai, sau đó cúi xuống hôn vào gò má, dịu giọng lên tiếng:
" Dỗi anh hửm?"
" Không có tiền tip đâu, chủ tịch!"
Hà Xuyên dứt khoát phủi bỏ hai bàn tay của Phùng Khiếu Khẩm ở bả vai mình, khuồn mặt phụng phịu hờn giận rõ ràng, nhích chiếc ghế đến gần bàn làm việc mở máy vi tính và lật tệp hồ sơ ra xem, không quan tâm hay sợ sệt
' chủ tịch' đang đứng phía sau.
" Tiền tip? Xem anh là gì hả?"
Tối nay, Tô Hà Xuyên và Trịnh Dĩ Khê hẹn hò với nhau ăn tối ở nhà hàng, tất nhiên sẽ đi cùng bạn trai của họ.
Phùng Khiếu Khâm và Sở Hàn Đông thì quá quen thuộc, chẳng cần giới thiệu, nhưng nhìn thể nào cũng không giống bạn thân.
Lúc này, Hà Xuyên vừa nhai miếng thịt vừa liếc nhìn hai người tỉ mỉ quan sát thái độ.

Cô đang nghi ngờ rằng, chắc là sau vụ của Hàn Dư đến tập đoàn làm việc, cả hai đã ' nghỉ chơi '.
"Sở tổng à, tôi thay mặt Khiếu Khâm xin lỗi anh nhé! "
Phùng Khiếu Khâm lập tức phản ứng, xoay sang nhìn Hà Xuyên, nghiêm nghị lên tiếng:
" Sao em phải xin lỗi cậu ta?"

Sở Hàn Đông cũng chẳng chịu thua, đặt mạnh cây nĩa xuống dĩa dằn mặt đối phương, cất tiếng:
" Phùng Khiếu Khâm, trước khi chết, tôi nhất định sẽ khiến cho cậu đau khổ!"
" Chờ đến đó đi rồi tính, biết đâu cậu chết không kịp trăng trối thì sao."
Trịnh Dĩ Khê nhăn nhó, hết nhìn Phùng Khiếu Khâm đến sang Sở Hàn Đông và nghiêm túc lay lay cánh tay của anh ấy, lên tiếng:
" Hai người xảy ra việc gì vậy?"
" Cậu ta hăm dọa đòi nhổ răng anh, dán miệng anh lại đó.

"
Trong phút chốc mất kiềm chế, Tô Hà Xuyên bất ngờ phụt cười, sau đó nén lại bằng cách bụm miệng của mình.
Hành động đó, thu hút được ánh mắt của Sở Hàn Đông, khiến anh ấy oai oán gào thét trong lòng, quá đáng hơn nữa là thái độ kiêu ngạo dửng dưng của Phùng Khiếu Khẩm.
Bởi vậy, người tàn ác thường sống thảnh thơi, chỉ có Sở Hàn Đông anh là nơm nớp lo sợ, sống trong sự bất an.
" Nhưng mà hai người mâu thuẩn việc gì?"
" Việc của đàn ông thôi."
Vừa trả lời, Sở Hàn Đông vừa nhìn Phùng Khiếu Khâm bằng ánh mắt vô cùng có ' thiện cảm', nhưng có vẻ như anh chẳng quan tâm đến, gấp thức vào bát cho Hà Xuyên.
Phùng Khiếu Khẩm ơi, kiếp này cậu nợ Sở Hàn Đồng tôi một ân tình!
Hơn chín giờ, bữa ăn tối kết thúc, Phùng Khiếu Khâm đưa Tô Hà Xuyên đi ngắm cảnh thành phố về đêm chứ không vội về nhà.


Lúc này, cô xoay sang nhìn anh, thắc mắc lên tiếng:
"Anh và Sở tổng đang giận nhau thật hả? Về vấn đề của Hàn Dư?"
Phùng Khiếu Khâm chợt cười nhẹ, trả lời:
" Anh và cậu ấy lúc nào chả thế, còn về Hàn Dư thì liên quan gì?"
"Thì việc Hàn Dư đến làm, anh không thích."
"Đừng nói về chuyện đó nữa....Hà Xuyên, em có ý định sẽ dọn ra sống riêng không?"
Tô Hà Xuyên ngây thơ thành thật lắc đầu, vốn dĩ cuộc sống hiện tại đang rất vui vẻ, hơn nữa đề Trịnh Dĩ Khê sống một mình ở căn hộ cô thấy rất tội nghiệp.
Thấy thế, đôi mắt Phùng Khiếu Khâm dao động một chút như đang suy nghĩ, sắc mặt vô cùng gian xảo và thiếu đúng đắn, sau đó lại nói:
"Sở Hàn Đông than thở với anh rằng, bảo muốn ngủ lại với bạn gái nhưng ngại với em.

Thế nên, anh định sẽ mua cho em một căn hộ khác, để không làm phiền người ta.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận