Vốn Tưởng Là Định Mệnh


• Một tuần sau...
Hai hôm trước là ngày giỗ của ba mẹ Phùng Khiếu Khâm, nhân dịp đầy đủ tất cả thành viên, anh đã dẫn Tô Hà Xuyên về nhà chính thức ra mắt.

Điều này, khiến cô không còn ngờ vực về hôn ước giữa anh và Bạch Chi, cảm thấy có sự an toàn.
Lần đầu gặp Hà Xuyên, chẳng biết vì sao bà nội lẫn bà ngoại của anh khóc sướt mướt khiến cô suýt chút nữa khóc theo.

Dĩ nhiên, không một ai có ý kiến hay cẩm cản cả hai tiếp tục yêu đương, thậm chí còn thúc giục muốn người lớn gặp mặt tính chuyện kết hôn.
Lại thêm một sự bất ngờ dành cho Hà Xuyên, chính là về anh trai của Phùng Khiếu Khâm.

Cả đời cô không thể nào đoán ra, Phùng Chí Hâm, ông trùm Mafia khét tiếng lại là anh hai của bạn trai cô.

Thật ra, cô cũng chẳng rảnh rỗi tìm hiểu đến giới thượng lưu, chẳng biết Phùng Chí Hâm là ai, nhưng do mấy hôm trước cô và Trịnh Dĩ Khê đi làm, trùng hợp lướt ngang qua nhà hàng của anh ấy, sau đó cô ấy đã nói.
Lúc cô ấy nói rằng, ba mẹ Phùng Chí Hâm đều là đại luật sư nổi tiếng, nhưng họ gặp tai nạn máy bay mất cách đây mười bốn năm thì cô đã liên tưởng đến gia đình Phùng Khiếu Khâm anh, nào ngờ...là sự thật!

Thì ra, người chống lưng cho anh là Phùng Chí Hâm, chỉ do họ không công khai, chứ tình cảm cực kỳ rất tốt.
Sáu giờ tối nay, Phùng Khiếu Khâm có lịch xả giao cùng đối tác.

Thể nên, sáu giờ Tô Hà Xuyên tan làm, anh tranh thủ thời gian đưa cô về chung cư nghỉ ngơi.
" Nếu cảm thấy không được khỏe, thì phải lập tức gọi điện cho anh, rõ chưa? "
Phùng Khiếu Khâm xoa xoa khuôn mặt của Hà Xuyên, nhưng đột nhiên anh cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể cô có chút thay đổi, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng, tiếp tục lên tiếng:
" Hà Xuyên, anh đưa em đi bệnh viên kiểm tra nha, anh thấy lo quá?"
Tô Hà Xuyên gấp gáp lắc đầu, sau đó tự sờ vào cổ mình, cuối cùng đáp lời:
"Em không sao đầu, lên nhà uống thuốc và nằm ngủ sáng sẽ hết."
"Được rồi, anh đưa em lên nhà.

"
Tô Hà Xuyên lần nữa lắc đầu, cùng với hành động tự mình mở cánh cửa xe bước xuống, vừa nói:
"Em tự lên được, anh sắp trễ giờ rồi đấy! "
Thể nhưng, Phùng Khiếu Khâm nhất quyết không chịu nghe lời, lập tức đẩy cửa bước xuống và nhanh chóng vòng qua bên kia với Hà Xuyên, bàn tay đặt lên phần eo ôm lấy cùng nhau bước đi vào trong đưa cô lên nhà.
Một mình ở nhà, do hôm nay Trịnh Dĩ Khê ngủ lại nhà Sở Hàn Đông không về.

Lúc này, sau khi ăn tối, Hà Xuyên rót thêm một ly nước ấm mang vào phòng ngủ của mình, vừa sử dụng điện thoại trả lời nhắn tin cho anh.
"Em không có vấn đề gì hết, anh đừng đến đây, khi nào không khỏe sẽ gọi ngay cho anh mà."
Cuối cùng, nhắn tin với Phùng Khiếu Khâm thêm vài câu, Tô Hà Xuyên cảm thấy đau đầu nên viện lý do muốn ngủ và anh đang bận công việc để ngưng lại nghỉ ngơi.

Sau đó, cơ thể mệt mỏi nắm dài xuống giường, bàn tay xoa xoa ấn ấn vào vùng thái dương, kết quả chẳng biết đã thiếp đi từ bao giờ.
Tưởng chừng qua một đêm sẽ hết, nào ngờ đâu vào lúc mười một giờ khuya Hà Xuyên thức giấc bởi cơn đau đầu và nóng sốt, cổ họng khô khốc đau rát, cả người yếu ớt choáng váng.
Và rồi, bàn tay cô cố gắng quờ quạng tìm kiếm điện thoại, sau đó nhanh chóng bấm gọi cho Phùng Khiếu Khâm, cầu cứu bạn trai.
Rất nhanh, người bên kia đã nghe máy.

"Anh nghe."
Hà Xuyên thiều thào lên tiếng:
" Khiếu Khâm...em mệt lắm..."
Vừa nghe ba chữ em mệt lắm', Phùng Khiếu Khâm tức tốc thay đồ nhanh chóng lái xe đến khu chung cư của Tô Hà Xuyên.

Kết quả, chỉ hơn mười năm phút anh đã có mặt tại đó, bấm chuông cửa và liên tục gọi điện thoại kiểm tra tình hình.
Cánh cửa căn hộ vừa được mở ra, Phùng Khiếu Khâm đã vội vàng đỡ lấy Tô Hà Xuyên.

Nhìn vào sắc mặt và kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô ở hiện tại mà trong lòng vô cùng xót xa lẫn lo lắng, lên tiếng cắn nhằn:
" Anh đã bảo đến nhà anh chăm sóc và đi bệnh viện nhưng không chịu, kết quả thế này đây Hà Xuyên!"
Tô Hà Xuyên ghì mặt vào ngực của Phùng Khiếu Khâm, lí nhí đáp lại:
" Người ta đang bệnh, anh đừng mắng được không? "
Kết quả, Tô Hà Xuyên phải nằm lại bệnh viện truyền dịch, nhưng bệnh tình không quá nghiêm trọng nên Phùng Khiếu Khâm giảm bớt phần nào lo lắng, chỉ bị viêm họng cấp gây phản ứng.
Lúc này, Hà Xuyên lần nữa tỉnh giấc sau hai giờ đồng hồ ngủ mê, cơ thể khỏe khoản hơn rất nhiều và phần đầu không còn đau nhức hay choáng váng, hơn hết hành động ấm áp của Phùng Khiếu Khâm khiến trái tim cô tan chảy, vui vẻ thoải mái lạ thường.
"Em thấy sao, hửm?"
Vừa hỏi, Phùng Khiếu Khâm vừa sờ vào trán của cô, bàn tay kia vẫn nắm chặt bàn tay không buông, suốt hơn ba giờ đồng hồ trôi qua ở trong bệnh viện nhưng anh không hề mỏi mệt hay cảm thấy cô phiền phức, ngược lại trông chừng cẩn thận chẳng dám chợp mắt, sắc mặt căng thẳng hiện tại chưa thể giãn nở.
"Em khỏe hơn rồi..."

Sau đó, Tô Hà Xuyên nhìn lên chai dịch, nói:
" Sắp hết một chai rồi."
Sau đó, Tô Hà Xuyền nhìn lên chai dịch, nói:
" Sắp hết một chai rồi."
" Ừ...thêm một chai nữa mới được về nhà."
Tô Hà Xuyên chu môi phụng phịu nhìn đối phương, chính là được cưng chiều nên sinh nhõng nhẽo và dựa dấm.
Sau đó, cô lên tiếng:
"Anh ngủ một chút đi, khi nào hết em tự gọi y tá được."
Phùng Khiếu Khâm từ tốn lắc đầu, bàn tay xoa xoa vùng đầu của Hà Xuyên và vén tóc gọn gàng không đề bết dính vào khuôn mặt gây khó chịu.

Mọi hành động hay cử chỉ đều thấy anh vô cùng ân cần và quan tâm cô, nhẹ nhàng đáp lời:
"Anh không buồn ngủ...em đói không? Anh nhờ người đi mua cháo cho em nha? "
"Em không đói, nhưng cổ họng hơi khô, muốn uống nước."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận