Nhận được thông báo của ông Tô, Phùng Khiếu Khâm vừa trở về đã lập tức vội vã đến ngay theo địa chỉ được gửi. Lúc này, anh cùng Thẩm Tường chạy đến bệnh viện, cùng lúc ông bà Tô, Mạnh Hải, Sở Hàn Đông và Trịnh Dĩ Khê đi tới.
Dưới sảnh bệnh viện Hồ Bỉnh Chương đứng chờ họ sẵn, vốn dĩ cũng đã chuẩn bị tinh thần đối diện với Phùng Khiếu Khâm. Quả nhiên, khi biết hai anh em của anh ấy là người cứu giúp Tô Hà Xuyên, anh vô cùng bất ngờ và dâng lên nhiều suy nghĩ trong lòng.
Sau đó, Hồ Bỉnh Chương vừa đưa họ lên phòng vừa tường thuật kể lại việc Vạn Vi Song đã nhìn thấy và đưa đến bệnh viện thế nào.
“ Gia đình chúng tôi cảm ơn hai anh em cậu rất nhiều… ”
“ Vẫn chưa xác nhận chắc chắn cô gái em gái tôi cứu là cô Tô, nên bác sĩ Tô đừng cứ cảm ơn tôi…Tôi đang sợ sẽ khiến gia đình thất vọng. ”
Đột nhiên, Phùng Khiếu Khâm lên tiếng:
“ Có thật là cậu chưa xác nhận chắc chắn không? ”
Đôi chân của Hồ Bỉnh Chương lập tức đứng yên, khiến cho mọi người cũng tạm thời dừng lại. Sau đó, anh ấy xoay lại nhìn thẳng vào Phùng Khiếu Khâm, khóe môi âm thầm nhếch lên đủ để đối phương nhận ra, trả lời:
“ Ý của chủ tịch Phùng là sao đây? ”
“ Ý của tôi là…phòng bệnh đó ở đâu? Tôi đang rất nóng lòng muốn gặp ‘ BẠN GÁI ’ của mình… ”
Chỉ là hiện tại, ngay cả Hồ Bỉnh Chương cũng không biết, rằng Tô Hà Xuyên đã vừa tỉnh lại sau ba ngày hôn mê nằm trên giường bệnh. Cùng lúc, thang máy mở ra thì trùng hợp đội ngũ bác sĩ gấp gáp vào phòng như có điều khẩn cấp, khiến cho ai ai nhìn thấy cũng vô cùng lo lắng bất an.
Và rồi, Phùng Khiếu Khâm trở nên mất bình tĩnh vội vàng chạy tới quan sát kiểm tra thông qua cửa kính trong suốt của phòng bệnh. Thế nhưng, do bị y bác sĩ quay quanh nên anh không thể nhìn thấy khuôn mặt, làm anh nảy sinh ý định mở cửa xông vào bên trong. Có điều, may mắn Sở Hàn Đông phản ứng nhanh nhẹn chạy theo, bàn tay lập tức đặt lên vai anh ngăn cản, lên tiếng:
“ Bình tĩnh, Phùng Khiếu Khâm. ”
“ Phòng này phải không? ”
Đôi mắt của Phùng Khiếu Khâm căng ra hung tợn trước ‘ ân nhân ’, lồng ngực phập phồng và đôi tay run rẩy thấy rõ, gằn giọng lên tiếng khi Hồ Bỉnh Chương vừa bước đến. Hiện tại, nhìn thấy đội ngũ bác sĩ vào phòng như thế, khiến cho anh ấy cũng muôn phần lo lắng.
“ Cậu Hồ, phòng này có đúng không? ”
Nhận được câu hỏi của ông Tô, Hồ Bỉnh Chương mới lễ phép gật đầu đáp lại. Sau đó, không gian nơi đây ắng lặng đến ngột ngạt, ai ai cũng nóng lòng dõi mắt nhìn vào bên trong phòng bệnh chờ đợi kết quả, run rẩy, hồi hộp, lo sợ,…theo từng giây trôi qua.
Khoảng mười phút sau, bác sĩ Trương cùng với hai vị bác sĩ xoay người bước đi. Lúc này, khuôn mặt Hà Xuyên hiện rõ, mọi người vừa vui mừng vì đã tìm thấy và cô bình an vừa lo lắng, đau lòng, xót xa khi nhìn thấy vầng trán của cô được băng bó kín mít.
Thế là, bà Tô nhất thời không kìm được cảm xúc, nghẹn ngào lên tiếng:
“ Hà Xuyên… ”
Cánh cửa bật mở, bác sĩ Trương cùng với hai vị đồng nghiệp tiến ra. Thấy thế, ông Tô bình tĩnh đi lại, sau đó lịch sự bắt tay xả giao từng người bởi do có chút quen biết với nhau.
“ Sao bác sĩ Tô lại ở đây? Chẳng lẽ cô gái bên trong…là…? ”
“ Là cháu gái của tôi, tình hình con bé thế nào rồi? ”
Phùng Khiếu Khâm vốn dĩ chẳng có sự kiên nhẫn, nhất là việc liên quan đến Tô Hà Xuyên, nên lập tức xông vào bên trong. Thế nhưng, đôi mắt cô nhìn anh vô cùng lạnh nhạt không phải người yêu, sau đó lờ đờ khép lại.
“ Hà Xuyên… ”
Thấy Phùng Khiếu Khâm sắp sửa kích động, ý tá lên tiếng nhắc nhở:
“ Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, vẫn còn đang rất yếu. ”
Hồi tưởng nhớ về đêm ấy, Tô Hà Xuyên cô cảm thấy cực kỳ đáng sợ, cứ tưởng chỉ có trong phim. Lúc đó, cô bị tấn công bất ngờ và cơ thể lập tức ngã lăn rơi xuống vách núi. Có điều, cô chưa hoàn toàn mất hết nhận thức, bàn tay vẫn nắm lại được một thân cây. Thế nhưng, đầu óc cô vô cùng choáng váng, sức lực trong cơ thể dần dần yếu ớt và cô tiếp tục lăn xuống. Chẳng biết là may mắn hay xui xẻo, cả người cô bị một tảng đá chặn lại, phần trán lần nữa bị va đập vào đó rồi bất tỉnh tới nay.
Phùng Khiếu Khâm ném lại cảm xúc, chậm rãi đi đến giường bệnh, dịu giọng lên tiếng:
“ Mấy ngày qua anh lo lắng cho em lắm, cũng may…Hà Xuyên… ”
Tô Hà Xuyên im lặng không nói, càng không mở mắt nhìn Phùng Khiếu Khâm, hành động đó khiến cho Hồ Bỉnh Chương đứng bên ngoài quan sát cực kỳ khó hiểu, trông họ hiện tại chẳng giống ‘ người yêu ’ chút nào.
Lúc này, bà Tô đi vào, do đau lòng nên cứ nghèn nghẹn, hỏi:
“ Hà Xuyên…cháu có đau lắm không? Sao lại sơ ý để người khác hãm hại như thế. ”
Nghe thế, Hà Xuyên yếu ớt trả lời:
“ Cháu đau… ”
Mi mắt của Phùng Khiếu Khâm rũ xuống thê lương, hốc mắt đỏ hoe chứa đụng khổ lụy vì tình, sau đó chậm rãi lùi bước đi ra bên ngoài…
Giờ đây, đối với cô, anh đã chẳng quan trọng, thậm chí còn rất hận anh…