Vốn Tưởng Là Định Mệnh

•Một tháng sau…

Hai ngày tới là lễ đính hôn của Trịnh Dĩ Khê và Sở Hàn Đông, diễn ra gấp gáp do cô ấy mang thai. Thế nên, Tô Hà Xuyên sang thành phố X tham gia, mặc dù biết rằng sẽ đối diện với người cô không muốn gặp, nhưng việc này là bất khả kháng.

Về chung cư nghỉ ngơi được một lúc, Trịnh Dĩ Khê đã lôi kéo Hà Xuyên đến cửa hàng váy cưới thử váy, và để cô góp ý kiến về các mẫu thiết kế cho ngày trọng đại sắp tới.

Lúc này, Tô Hà Xuyên và Sở Hàn Đông cùng nhau ngồi ở sofa chờ đợi Trịnh Dĩ Khê thử váy cho tiệc đính hôn. Thế nhưng, sắc mặt của anh ấy vô cùng khác lạ, cứ lén lút nhìn đối phương rồi âm thầm nhìn ra bên ngoài, như trông chờ ai đó sẽ đến.

“ Cô Tô… ”

“ Nếu nói về Phùng Khiếu Khâm thì tôi không muốn nghe. ”

“ Không phải là cậu ấy cố tình giấu cô đâu, tại do cậu ấy yêu quá nên sợ nói ra cô sẽ chia tay. Chẳng lẽ thời gian quen nhau, cô không cảm nhận được tình cảm của cậu ấy? ”

Tô Hà Xuyên lạnh nhạt không trả lời, ánh mắt kiên định tập trung nhìn về một hướng phía trước, không còn lung lay hay yếu đuối.

Gần ba tháng trôi qua sau ngày chính thức chia tay, giờ đây trái tim cô đã bình ổn, mạnh mẽ đối diện với tất cả mọi điều.


“ Hàn Đông, Hà Xuyên, váy có đẹp không? ”

Chiếc rèm vải được nhân viên kéo ra, Trịnh Dĩ Khê đứng trên bục, xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng tinh đơn giản nhưng sang trọng dành cho ngày đính hôn.

Sau đó, cả hai đứng dậy đi đến, đôi mắt của Tô Hà Xuyên lấp lánh chứa biết bao nhiêu cảm xúc đan xen, cuối cùng mỉm cười vui vẻ và nói:

“ Đẹp lắm á, tớ thích những thiết kế đơn giản như này. Nhưng mà, phần đuôi khá khó đi, cậu phải thật cẩn thận. ”

Thế nhưng, đáp lại Hà Xuyên là nụ cười gượng gạo trên môi của Trịnh Dĩ Khê, khi nhìn thấy Phùng Khiếu Khâm vừa bước vào nơi đây, sau đó nhìn sang Sở Hàn Đông bằng ánh mắt vô cùng ‘ hiền lương ’.

“ Hà Xuyên… ”

Nghe được giọng nói quen thuộc, cả người của Tô Hà Xuyên bất động, nhưng rồi mỉm cười nhạt nhẽo tiếp tục bước tới gần Trịnh Dĩ Khê, cẩn thận ngắm nghía chiếc váy xem người đàn ông phía sau như không khí.

“ Tớ xin lỗi, tớ không biết… ”

“ Có những điều không thể cứ mãi trốn tránh, phải bản lĩnh đối diện. ”

Đứng ở không gian thế này, trong lòng Phùng Khiếu Khâm càng khó chịu nhiều hơn, vốn dĩ anh đã từng tưởng tượng đến ngày Tô Hà Xuyên khoác lên người chiếc váy cưới lộng lẫy kiêu sa, làm cô dâu xinh đẹp của anh.

Và rồi, Sở Hàn Đông vỗ vào vai anh, vừa lắc đầu vừa lên tiếng:

“ Hết cứu nổi! ”

…----------------…

Sau nghi thức đính hôn vào buổi sáng, thì buổi tối Sở Hàn Đông và Trịnh Dĩ Khê có làm bữa tiệc nhỏ gồm các bạn bè thân thiết và anh em họ,…tất nhiên có cả Phùng Khiếu Khâm và Tô Hà Xuyên.

Một người cố tình lãng tránh và một người cố ý tiếp cận, nhìn Hà Xuyên chụp ảnh và vui chơi cùng với bạn bè khiến Phùng Khiếu Khâm có chút nhẹ nhõm dễ chịu, trong lòng vẫn quyết tâm theo đuổi chinh phục lại cô, dõi mắt ngắm nhìn không rời một giây.


Hiện tại, Tô Hà Xuyên đang đứng nói chuyện với một cô bạn, cả hai trò chuyện về việc gia đình. Sau đó, đến khi cô ấy vừa đi nơi khác, Phùng Khiếu Khâm lập tức bước tới níu giữ cô lại, nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Chân em hồi phục hoàn toàn chưa? ”

Hà Xuyên lạnh nhạt trả lời:

“ Ổn rồi. ”

“ Một lát anh đưa em về nhà nha? ”

“ Không cần! ”

“ Em đừng trốn tránh anh nữa được không? ”

“ Tôi không muốn nhìn thấy anh! ”

Giọng điệu Tô Hà Xuyên vô cùng dứt khoát, nét mặt lạnh tanh chẳng có chút cảm xúc và thậm chí đến một ánh nhìn ghét bỏ cô cũng không dành cho Phùng Khiếu Khâm, một phần cô sợ bản thân chẳng giữ được bình tĩnh.

“ Hà Xuyên, hay là anh moi tim móc óc của mình ra để cho em kiểm tra? ”

Câu nói ấy, đủ trọng lực để tác động vào lý trí của Hà Xuyên, khiến cô ngây người ngay lập tức, sau đó chậm rãi ngẩng lên nhìn sang Phùng Khiếu Khâm bằng đôi mắt đỏ hoe ứ lệ. Thực sự, trông anh lúc này vô cùng nghiêm túc, dường như nếu cô gật đầu, có thể anh sẽ làm thật.


“ Để làm gì? ”

Phùng Khiếu Khâm khẩn trương đưa tay về trước, dứt khoát nắm lấy bàn tay mềm mại của Hà Xuyên nâng niu, tha thiết lên tiếng:

“ Anh hoàn toàn không còn tình cảm với Dung Diệp…Hà Xuyên, anh xin em đấy, cho anh cơ hội để bù đắp cho em… ”

“ Đừng làm phiền đến tôi, đã là sự bù đắp cho tôi rồi. ”

Và rồi, hốc mắt của Phùng Khiếu Khâm đỏ trạch vô cùng bi sầu, lồng ngực vạm vỡ liên tục phập phồng đau nhói thắt chặt từng cơn, giọng điệu nặng nề khó khăn cất lên:

“ Anh thực sự đã không còn cơ hội nào nữa sao, Xuyên? ”

“ Không còn! ”

Dứt câu, Tô Hà Xuyên vừa xoay người vừa rút bàn tay ra khỏi đối phương. Thế là, cảm giác mất mát trong Phùng Khiếu Khâm cảm nhận rõ ràng, dịch chuyển tầm mắt nhìn xuống bàn tay anh vừa để vụt mất, cố gắng vươn tới nhưng chẳng thể níu được.

“ Xuyên… ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận