Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Ăn cơm tối xong, cả hai lên phòng nghỉ ngơi, cơn mưa nặng hạt bên ngoài vẫn cứ ùn ùn trút xuống chưa hề ngưng nghỉ, bắt đầu từ lúc năm giờ chiều đến hiện tại. Lúc này, Phùng Khiếu Khâm ôm lấy Tô Hà Xuyên từ phía sau, bàn tay vuốt ve nhè nhẹ chiếc eo của cô, cúi đầu hôn khẽ vào gò má đến xuống cần cổ và bả vai noãn nà, nỗi nhớ nhung gần ba tháng qua bao nhiêu đây không thể nào bù đủ.

“ Xuyên…em nghĩ gì vậy? ”

“ Nghĩ liệu xem quyết định của mình là đúng hay sai… ”

“ Thời gian sẽ trả lời, nhất định không khiến em thất vọng. ”

Dứt câu, Phùng Khiếu Khâm lập tức bế ngang Tô Hà Xuyên lên trên tay đi lại giường ngủ, trong sự bất ngờ và hoang mang của cô, sau đó nghiêm túc dứt khoát lên tiếng:

“ Không nhé! ”

“ Anh bù đắp cho em mà… ”

“ Em cảm thấy hơi đau đầu, không có húng thú… ”

Phùng Khiếu Khâm nhăn nhó làm mặt thê thảm và nịnh nọt Hà Xuyên, vốn dĩ biết cô còn giận nên không cho mình. Thế nhưng, dưới sự kiên quyết của cô, thì anh buông xuôi nằm cạnh ôm cô, không hề cáu giận.

Bỗng dưng, Tô Hà Xuyên xoay sang cho khuôn mặt của cả hai đối diện gần kề, ánh mắt nhìn nhau xuyên thấu tâm tư, cô khe khẽ lên tiếng:


“ Lỡ sau này chị ấy ly hôn, nuôi con một mình và muốn quay lại với anh, thì anh sẽ làm thế nào? ”

Phùng Khiếu Khâm bật cười, đưa tay véo lên chóp mũi của Hà Xuyên, lên tiếng:

“ Anh với Dung Diệp đâu có quen nhau, sao lại dùng từ ‘ quay lại ’. Và nếu trường hợp cô ấy ly hôn và phải nuôi con một mình xảy ra, thì cũng vậy thôi, anh đâu giúp được gì, đó không phải trách nhiệm của anh. ”

Quan trọng là anh hiểu tính cách Dung Diệp, sẽ không bao giờ nhờ vả giúp đỡ nếu trong khả năng cô ấy có thể. Nhưng mà, anh không dám nói thế, sợ bị đạp xuống giường và giận dỗi chia tay vì nghĩ anh bênh vực người cũ.

Sau đó, Phùng Khiếu Khâm hắng giọng, tiếp tục lên tiếng:

“ Anh còn phải nuôi vợ nuôi con của mình, đâu rảnh quan tâm vợ con người khác. Từ lâu anh với Dung Diệp không có liên lạc, tin nhắn hôm đó chỉ hỏi thăm đôi chút về nhau mà thôi. ”

“ Có thật là sẽ không quan tâm không? ”

“ Chỉ giúp đỡ với tư cách là một người bạn, và cũng sẽ có giới hạn, quan trọng là thành thật chia sẻ với em. Giữ kín bí mật đó trong lòng, em nghĩ anh dễ chịu lắm à? Nhiều lần anh muốn nói ra, nhưng anh sợ em sẽ kích động chia tay với anh. ”

Đột nhiên, điện thoại của Tô Hà Xuyên vang lên âm thanh thông báo cuộc gọi. Nghe thấy, cô gấp gáp rướn người ngồi dậy dựa vào thành giường, sau đó cầm lên điện thoại quay màn hình đối diện với khuôn mặt mình, âm thanh lập tức phát ra.

“ Cậu tới nhà rồi hả? ”

“ Ừ, tớ nhà rồi, có điều tới nhà…của Phùng Khiếu Khâm! ”

Vừa nói, Hà Xuyên vừa nhoẻn miệng cười tươi, sắc mặt rạng rỡ trở về như ngày trước.

“ Hả? Phùng Khiếu Khâm? Cậu và anh ta…? ”

“ Thấy anh ta cũng đáng thương nên tớ du di tha thứ cho một lần. ”

Tô Hà Xuyên nghiêm mắt nhìn xuống Phùng Khiếu Khâm đang cười vui vẻ, thái độ cực kỳ cứng rắn răn đe. Và rồi, phần đầu từ trên gối chuyển dịch sang trên đùi của cô, nũng nịu dúi vào như con mèo, choàng tay ôm lấy người cô chặt khít.

…----------------…


Cả ngày Phùng Khiếu Khâm đều quây quần bám lấy Tô Hà Xuyên, công việc bỏ bê cho hai trợ lý của mình, một phần thuyết phục do cô bảo sẽ về thành phố B làm việc.

“ Đó là ý của cậu, em không dám cãi. ”

Lúc này, cả hai ngồi ở phòng khách vừa trò chuyện vừa xem tivi, cứ ru rú ở trong phòng ngủ Hà Xuyên sợ người làm sẽ hiểu lầm.

“ Một lát anh sẽ gọi cho cậu, xin phép cho em ở lại đến hết tuần sau, sau đó anh cùng em về thành phố B mừng sinh nhật và thuyết phục cậu để em sang đây ha? ”

Tô Hà Xuyên gật gật đầu đồng ý, sau đó há miệng ý bảo Phùng Khiếu Khâm đút trái cây cho mình. Dĩ nhiên, anh hiểu điều đó, cầm cây nĩa ghim lấy miếng cam đưa lên miệng đút cho cô, cuối cùng tự thưởng bản thân hôn vào đôi môi đang chu chu nhai nhai nhóp nhép của cô một cái, thái độ vui vẻ chứ không hề thấy phiền phức.

“ Này, đang ở phòng khách đấy. ”

“ Thì sao? ”

Hà Xuyên lườm nguýt, nhưng đột nhiên sực nhớ ra một chuyện quan trọng, lập tức rướn người ngồi thẳng khẩn trương lên tiếng:

“ Khiếu Khâm, anh có thấy cậu bé hôm đó rất giống với anh Chí Hâm không? ”

“ Con của anh ấy thì dĩ nhiên phải giống anh ấy. ”

Tô Hà Xuyên trợn mắt kinh ngạc, gấp gáp lay lay cánh tay của Phùng Khiếu Khâm, hỏi tiếp:

“ Thế thì sao? ”


“ Tuy là anh ấy không muốn có con, nhưng chẳng phải không thích trẻ con. ”

“ Thế còn đối với chị Nhật Ý thì sao? ”

Phùng Khiếu Khâm đưa mắt nhìn qua chăm chú ngắm nghía khuôn mặt đang vô cùng tò mò ấy, lập tức trong đầu lóe lên ý định, sắc mặt trở nên vô cùng lưu manh xảo quyệt.

Bỗng dưng, anh rướn người tới trước, hôn vào vành tai của Hà Xuyên rồi khe khẽ thì thầm:

“ Em chiều anh đi rồi anh sẽ nói, trong khả năng của em mà~ ”

Tô Hà Xuyên lập tức chống tay vào vòm ngực của Phùng Khiếu Khâm ngăn cản đẩy ra, khuôn mặt đỏ ửng, toàn thân dường như nóng bừng, xấu hổ xoay qua xoay lại xem xét có người thứ ba xuất hiện hay không.

“ Anh không biết mắc cỡ hở? Hiện tại là bốn giờ chiều đấy. ”

Và rồi, Phùng Khiếu Khâm nhất quyết bế ngang Tô Hà Xuyên lên trên tay, lập tức đứng dậy bước nhanh về phía cầu thang mặc cô vùng vẫy phản kháng.

“ Bỏ xuống, Phùng Khiếu Khâm, bỏ em xuống…! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận