Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều, căn phòng vẫn còn đầy sự tĩnh lặng sau sự hy sinh của Vân Nhiên.
Định Phong vẫn ôm chặt cô, cảm giác như thế giới xung quanh đã tan biến.
Nỗi đau trong trái tim anh không thể diễn tả bằng lời, nhưng sự bình yên trên khuôn mặt Vân Nhiên đã cho thấy cô đã tìm được sự thanh thản trong cái chết.
Khi Định Phong nhìn vào gương mặt của Vân Nhiên, cảm giác tuyệt vọng khiến anh không thể chấp nhận sự thật rằng cô đã ra đi.
Đột nhiên, trong khoảnh khắc im lặng đó, một ánh sáng nhạt bắt đầu phát ra từ cơ thể Vân Nhiên.
Định Phong ngạc nhiên khi thấy ánh sáng ấy từ từ hình thành một hình ảnh mơ hồ trước mặt anh.
Ánh sáng dần trở nên rõ ràng hơn, hiện lên một cảnh tượng từ một kiếp sống xa xưa.
Trong hình ảnh ấy, một Vân Nhiên khác đang đứng bên cạnh một Định Phong khác, trên nền trời của một thế giới khác.
Họ đang trải qua một cuộc sống tương tự như hiện tại, nhưng với một sắc thái khác.
"Định Phong.." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ hình ảnh, giọng nói của Vân Nhiên trong kiếp trước.
"Chúng ta đã yêu nhau, nhưng lại bị chia cắt bởi lời nguyền này."
Định Phong ngạc nhiên, cảm giác như mình đang chìm vào một giấc mơ kỳ lạ.
Anh thấy hình ảnh của mình và
Vân Nhiên từ một thời đại khác, hai người yêu nhau nhưng lại không thể vượt qua lời nguyền hủy diệt.
Trong những cảnh tượng hiện ra, họ luôn phải chịu đựng sự đau đớn và chia cắt, không thể sống cùng nhau hạnh phúc.
"Vân Nhiên," Định Phong thì thầm, cố gắng hiểu rõ những hình ảnh đang hiện ra.
"Điều này có nghĩa là gì?"
"Hãy nhớ"" giọng nói của Vân Nhiên trong ký ức nói tiếp.
"Chúng ta đã sống qua nhiều kiếp sống khác nhau, và mỗi lần đều bị chia cắt bởi cùng một lời nguyền.
Đây là số phận mà chúng ta không thể tránh khỏi."
Định Phong cảm thấy nỗi đau trong lòng mình càng thêm sâu sắc.
Anh nhận ra rằng không chỉ trong kiếp sống hiện tại, mà còn trong nhiều kiếp trước, họ đã phải chịu đựng sự đau đớn vì lời nguyền.
Mỗi lần họ yêu nhau, mỗi lần họ tìm thấy nhau, đều bị số phận chia cắt.
"Vân Nhiên"" Định Phong thì thầm, ánh mắt anh tràn đầy nước mắt.
"Chúng ta đã sống nhiều kiếp, và trong mỗi kiếp, chúng ta đều bị chia cắt.
Nhưng tại sao?"
Giọng nói của Vân Nhiên trong ký ức trở nên nhẹ nhàng và đầy tình cảm.
"Có một sự thật mà chúng ta chưa biết.
Trong kiếp sống này, em đã quyết định hy sinh vì tình yêu của chúng ta.
Nhưng có lẽ đây cũng là cơ hội để chúng ta phá vỡ số phận này."
Những hình ảnh trong ký ức bắt đầu mờ dần, nhưng Định Phong cảm thấy một sự kiên định trong lòng mình.
Anh nhận ra rằng họ có thể không còn nhiều thời gian, nhưng họ vẫn có cơ hội để thay đổi số phận này.
"Vân Nhiên," Định Phong thì thầm, quyết tâm trong giọng nói của anh.
"Dù em đã hy sinh, nhưng tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ bị chôn vùi.
Anh sẽ tìm cách để thay đổi số phận này."
Ánh sáng từ ký ức cuối cùng tan biến, để lại Định Phong một mình trong căn phòng yên tĩnh.
Anh ôm chặt Vân Nhiên trong vòng tay mình, cảm giác trái tim mình bị xé nát bởi sự mất mát và quyết tâm.
Từ khoảnh khắc đó, Định Phong biết rằng mình không thể bỏ cuộc.
Dù số phận đã chia cắt họ qua nhiều kiếp sống, nhưng anh sẽ không để sự hy sinh của Vân Nhiên trở thành vô nghĩa.
Anh sẽ làm tất cả để thay đổi số phận, để một lần nữa, họ có thể sống bên nhau mà không bị lời nguyền chia cắt.