Mùa thu đã đến với thiên giới, làm cho cảnh vật trở nên rực rỡ với những sắc thái vàng, đỏ và cam.
Những chiếc lá từ các cây cối bay lượn trong không khí, tạo nên một khung cảnh vừa thanh bình vừa lãng mạn.
Tuy nhiên, trong tâm trí của Vân Nhiên, mùa thu không còn yên bình như trước nữa.
Cô cảm thấy như có một cái gì đó chưa được giải quyết, một mảnh vỡ của tâm hồn cô đang chờ được lắp ghép.
Từ sau cuộc trò chuyện với Lạc Thần, Vân Nhiên quyết định sẽ không chỉ đứng yên và chờ đợi cơ hội đến.
Cô bắt đầu tìm cách tiếp cận Định Phong, hy vọng có thể hiểu rõ hơn về con người mà cô cảm thấy bị cuốn hút.
Nhưng thực tế không đơn giản như cô nghĩ.
Vân Nhiên biết rằng Định Phong thường xuyên tập trung vào các nhiệm vụ bảo vệ thiên giới và ít khi xuất hiện ở những nơi công cộng.
Cô quyết định tìm đến các khu vực mà Định Phong thường lui tới, nơi có thể anh đang thực hiện nhiệm vụ hoặc luyện tập.
Một ngày, khi mặt trời bắt đầu lặn và ánh sáng vàng trải dài trên cảnh vật, Vân Nhiên quyết định tìm đến một khu vực luyện tập gần gũi với Định Phong.
Đó là một nơi rộng lớn và hẻo lánh, được bao quanh bởi những cánh rừng rậm rạp.
Cô biết rằng nơi đây thường là địa điểm để các vị thần luyện tập và thực hành kỹ năng chiến đấu.
Vân Nhiên bước vào khu vực luyện tập với lòng quyết tâm.
Cô nhìn thấy Định Phong đang tập trung vào bài tập chiến đấu của mình, những động tác mạnh mẽ và chính xác cho thấy sự tinh nhuệ và kỹ năng của anh.
Mặc dù Định Phong có vẻ tập trung hoàn toàn vào công việc của mình, nhưng Vân Nhiên cảm thấy như có một bức tường vô hình giữa họ.
“Định Phong,” Vân Nhiên gọi khẽ, cố gắng thu hút sự chú ý của anh.
“Tôi có thể làm phiền anh một chút không?”
Định Phong dừng lại giữa một động tác, quay đầu nhìn về phía Vân Nhiên.
Đôi mắt của anh, sắc bén và lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ nghi ngờ.
“Vân Nhiên, sao cô lại đến đây?”
Vân Nhiên cười nhẹ, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.
“Tôi chỉ muốn trò chuyện với anh một chút.
Tôi cảm thấy có điều gì đó mà tôi cần phải hiểu rõ hơn về anh.”
Định Phong không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi quay lại với bài tập của mình.
Anh tiếp tục luyện tập mà không hề tỏ ra quan tâm nhiều đến sự hiện diện của Vân Nhiên.
Cô cảm thấy như mình đang đứng trước một bức tường vô hình, không thể phá vỡ.
Dù vậy, Vân Nhiên không bỏ cuộc.
Cô tiếp tục đến khu vực luyện tập vào những ngày tiếp theo, mỗi lần đều tìm cách tiếp cận Định Phong nhưng không thành công.
Định Phong luôn giữ khoảng cách và không cho phép cô vào gần.
Điều này chỉ càng làm tăng thêm sự tò mò và quyết tâm của cô.
Một buổi sáng nọ, khi Vân Nhiên đang ngồi trong một khu vườn hoa gần khu vực luyện tập, cô tình cờ gặp một tiên nữ tên là Linh Hương.
Linh Hương là một người bạn của cô và cũng là người có nhiều thông tin về các vị thần và sự kiện trong thiên giới.
“Linh Hương,” Vân Nhiên gọi khi thấy bạn mình đi qua.
“Tôi cần giúp đỡ của cậu.
Có thể cậu biết điều gì đó về Định Phong?”
Linh Hương nhìn Vân Nhiên với ánh mắt nghi hoặc.
“Định Phong? Tại sao cậu lại quan tâm đến anh ta?”
Vân Nhiên do dự một chút rồi quyết định chia sẻ cảm xúc của mình.
“Tôi cảm thấy như có một điều gì đó đặc biệt về anh ta.
Nhưng anh ta luôn giữ khoảng cách và tôi không thể hiểu rõ về con người của anh ta.”
Linh Hương suy nghĩ một lúc rồi nói, “Định Phong là một người bí ẩn.
Rất ít người biết về quá khứ của anh ta.
Tôi nghe nói rằng anh ta đã trải qua nhiều cuộc chiến và có một quá khứ đầy đau thương.
Có thể đó là lý do tại sao anh ta giữ khoảng cách với mọi người.”
“Có thông tin cụ thể nào về quá khứ của anh ta không?” Vân Nhiên hỏi, hy vọng Linh Hương có thể cung cấp thêm manh mối.
Linh Hương lắc đầu.
“Rất tiếc, tôi không biết nhiều hơn.
Những câu chuyện về Định Phong thường chỉ xoay quanh vai trò của anh ta như một thần chiến tranh và nhiệm vụ bảo vệ thiên giới.
Anh ta không bao giờ chia sẻ nhiều về bản thân.”
Vân Nhiên cảm thấy thất vọng nhưng không từ bỏ.
Cô cảm thấy như có một lực hút vô hình kéo cô về phía Định Phong.
Cô biết rằng mình cần phải tiếp tục cố gắng để hiểu rõ về anh ta, bất chấp những khó khăn và thử thách.
Một ngày nọ, khi Vân Nhiên đang đi dạo trong vườn hoa, cô nhìn thấy Định Phong đứng một mình, ánh mắt anh nhìn về phía xa xăm như đang suy tư.
Cô quyết định đến gần, lần này, với một sự tự tin mới.
“Định Phong,” Vân Nhiên gọi, giọng nói của cô mềm mại và chân thành.
“Tôi biết tôi đã làm phiền anh nhiều lần, nhưng tôi thực sự muốn hiểu anh hơn.
Có thể chúng ta có thể trò chuyện một lúc không?”
Định Phong quay lại, đôi mắt anh lướt qua khuôn mặt của Vân Nhiên.
Lần này, anh không từ chối hay giữ khoảng cách như trước.
Thay vào đó, anh gật đầu nhẹ nhàng và mời cô lại gần.
“Được rồi,” Định Phong nói, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng nhưng có chút ấm áp.
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút.”
Vân Nhiên cảm thấy một niềm vui lớn khi thấy Định Phong chấp nhận lời mời của mình.
Cô bước đến gần, cảm nhận sự gần gũi mà trước đây cô không thể đạt được.
Họ ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế đá trong vườn hoa, ánh sáng của mặt trời chiếu rọi qua những tán lá cây, tạo ra một không khí ấm áp và dễ chịu.
“Định Phong,” Vân Nhiên bắt đầu, “tôi đã nhiều lần cố gắng tiếp cận anh.
Nhưng tôi không thể hiểu rõ về anh, về lý do anh giữ khoảng cách với mọi người.”
Định Phong nhìn vào mắt Vân Nhiên, ánh mắt của anh có chút nghiêm túc.
“Tôi không dễ dàng mở lòng với người khác.
Đó là một phần của bản thân tôi mà tôi đã xây dựng để bảo vệ mình.”
“Nhưng tại sao?” Vân Nhiên hỏi, cảm thấy sự đau khổ trong ánh mắt của anh.
“Có điều gì trong quá khứ của anh khiến anh phải như vậy?”
Định Phong do dự một chút rồi thở dài.
“Có nhiều điều trong quá khứ mà tôi không thể thay đổi.
Tôi đã trải qua nhiều cuộc chiến và đau thương.
Đó là lý do tại sao tôi cần phải giữ khoảng cách, để bảo vệ chính mình và những người xung quanh.”
Vân Nhiên cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Định Phong.
Cô không thể không cảm thấy lòng mình xót xa khi thấy sự tổn thương mà anh đã phải chịu đựng.
Cô quyết định không ép anh phải mở lòng ngay lập tức, nhưng cô biết rằng mình đã bước một bước quan trọng trong việc hiểu về anh.
Khi họ tiếp tục trò chuyện, Vân Nhiên nhận ra rằng Định Phong không phải là người lạnh lùng vô cảm như cô từng nghĩ.
Thay vào đó, anh là một con người đầy nỗi đau và nỗi sợ hãi, và chính sự tổn thương đó đã tạo ra sự lạnh lùng mà cô thấy.
Những buổi trò chuyện giữa họ dần trở nên thường xuyên hơn.
Mặc dù Định Phong vẫn giữ một phần khoảng cách, nhưng sự tiếp xúc của họ đã tạo ra một kết nối sâu sắc hơn.
Vân Nhiên cảm thấy như mình đã tìm thấy một mảnh ghép quan trọng trong cuộc sống của mình, và cô sẵn sàng tiếp tục hành trình để hiểu thêm về Định Phong.
**Hết chương**.