Từng ngày trôi qua, cơn đau trong tim Vân Nhiên không ngừng gia tăng.
Nó không phải là một cơn đau thể xác rõ ràng, mà là một cảm giác nặng nề, âm ỉ, như có một thứ gì đó đang siết chặt từ bên trong.
Mỗi khi nghĩ về Định Phong, trái tim cô lại như bị xé nát thêm một lần nữa.
Sức lực của cô dần dần cạn kiệt, và những lúc cô cảm thấy mệt mỏi, chỉ còn lại sự u sầu và bất lực.
Trong cung điện thiên giới, các thần y được triệu tập để khám bệnh cho Vân Nhiên.
Họ kiểm tra cẩn thận, nhưng không thể tìm ra bất kỳ vấn đề nào cụ thể.
Mọi chỉ số sức khỏe đều bình thường, không có dấu hiệu bệnh tật hay tổn thương nào.
Họ chỉ có thể lắc đầu và báo cáo với Vân Nhiên rằng không có gì bất thường.
“Chúng tôi không thể xác định được nguyên nhân,” một thần y nghiêm nghị nói, ánh mắt đầy lo lắng.
“Cô có thể không mắc bệnh thể xác, nhưng có thể có một nguyên nhân tinh thần nào đó.”
Vân Nhiên gật đầu, cố gắng gượng cười.
“Tôi cảm ơn các ngài đã tận tình giúp đỡ.”
Sau khi các thần y rời đi, Vân Nhiên ngồi một mình trong phòng, cảm giác kiệt sức và u uất bao trùm lấy cô.
Cô đã thử mọi cách để tìm sự giúp đỡ, từ việc cầu nguyện cho đến việc tìm hiểu các bí quyết chữa trị cổ xưa, nhưng không có gì giúp được cô.
Vào một buổi tối tĩnh lặng, khi ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Vân Nhiên thấy Định Phong đứng trên ban công, ánh mắt anh nhìn ra ngoài với vẻ trầm tư.
Cô biết rằng anh đã trở về từ cuộc chiến, nhưng vẫn không thể hiểu được lý do sự xa cách và lạnh lùng của anh.
Vân Nhiên lặng lẽ bước ra ngoài, tiến đến gần Định Phong.
“Định Phong,” cô gọi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.
Định Phong quay lại, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn thấy Vân Nhiên.
“Vân Nhiên, cô có cần gì không?”
“Có lẽ… có lẽ tôi cần sự giúp đỡ của anh,” Vân Nhiên nói, đôi mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt không thể rơi.
“Các thần y không thể giải thích được cơn đau trong tim tôi.
Tôi cảm thấy như sức lực của mình đang dần rời bỏ.”
Định Phong nhìn cô, sự nghiêm túc hiện rõ trong ánh mắt.
“Tôi đã biết.
Tôi không biết phải giải thích thế nào với cô.”
Vân Nhiên cảm thấy trái tim mình thắt lại khi nghe những lời này.
“Tại sao anh lại giữ im lặng? Nếu anh biết điều gì đó, xin hãy nói cho tôi biết.”
Định Phong thở dài, ánh mắt anh không rời khỏi Vân Nhiên.
“Có một lý do… Nhưng đó là điều khó khăn để nói ra.”
Vân Nhiên cảm thấy nỗi đau trong lòng mình lại gia tăng.
“Tôi chỉ muốn biết sự thật.
Đừng để tôi phải chịu đựng thêm nữa.”
Định Phong nhìn cô với ánh mắt đầy sự xót xa.
“Cơn đau của cô… có liên quan đến một bí mật mà tôi không thể dễ dàng tiết lộ.
Đó là một phần của số phận mà cô không thể thay đổi ngay lập tức.”
“Bí mật gì?” Vân Nhiên hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù trong lòng cô đang dâng trào sự lo lắng.
Định Phong ngần ngừ một lúc, rồi cuối cùng nói.
“Đó là một liên kết giữa chúng ta từ một kiếp sống trước.
Sự đau đớn của cô có thể là dấu hiệu của một mối liên hệ sâu sắc mà tôi không thể làm gì để xóa bỏ.”
Vân Nhiên cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt.
“Một kiếp sống trước? Có phải đó là lý do khiến tôi cảm thấy như vậy không?”
Định Phong gật đầu.
“Có thể.
Nhưng dù sao, chúng ta đều phải chấp nhận số phận của mình.
Tôi không thể thay đổi điều đó, và cô cũng không thể.”
Vân Nhiên cảm thấy nỗi thất vọng và sự đau khổ lan tỏa trong lòng.
“Vậy tôi phải làm gì bây giờ? Làm thế nào để tôi có thể thoát khỏi cơn đau này?”
Định Phong không trả lời ngay lập tức.
Anh chỉ đứng đó, ánh mắt anh tràn đầy sự tiếc nuối và bất lực.
“Tôi không biết.
Tôi chỉ có thể hy vọng rằng thời gian sẽ giúp cô tìm ra cách chữa trị cho chính mình.”
Vân Nhiên cảm thấy cơn đau trong lòng mình không thể chịu nổi.
“Tôi sẽ cố gắng.
Nhưng nó thật sự rất khó khăn.”
Định Phong chỉ có thể đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt đầy cảm thông nhưng cũng đầy sự đau đớn.
“Tôi xin lỗi vì không thể làm gì nhiều hơn.
Nhưng nếu cô cần một người để chia sẻ, tôi sẽ ở đây.”
Khi Định Phong rời đi, Vân Nhiên đứng lại một mình, cảm giác nỗi đau và sự đơn độc lại tràn ngập trong lòng.
Cô không biết mình phải làm gì để vượt qua tình trạng này, nhưng cô biết rằng mình cần phải tiếp tục kiên trì.
Cô quay lại phòng, ngồi một mình trong sự tĩnh lặng của đêm.
Cơn đau vẫn tiếp tục hành hạ cô, và mỗi giây phút trôi qua đều trở thành một cuộc chiến chống lại chính bản thân mình.
Dù Định Phong đã nói rằng thời gian có thể giúp, nhưng Vân Nhiên không biết khi nào nỗi đau này sẽ kết thúc.
**Hết chương**.