Đối với Doyoung, bữa tối hôm đó cũng chỉ là một bữa tối bình thường với những món ăn hết sức bình thường, ngồi ăn bên cạnh những người cũng bình thường không kém.
Nhưng đối với Yedam mà nói, thì nó đã thành bữa tối làm cậu thay đổi cả thế giới quan.
Yedam lựa một nhà hàng lẩu nổi tiếng trong khu vực. Sau khi viên quán chỉ cả bốn đến một khu vực bốn ghế trống, Doyoung cẩn thận kéo kéo cái tay của Yedam, ép cậu phải ngồi xuống bên cạnh mình, tránh né việc phải ngồi gần Junkyu nhiều nhất có thể. Mặc kệ cho Yoshi và Junkyu vẫn đang nhìn nhau đầy hoang mang. Yedam tằng hắng giọng hỏi nhỏ. "Lúc ngồi chơi đàn thì ngồi sát nhau lắm mà? Bây giờ thì ngại cái gì?"
Doyoung nghe qua giọng là biết Yedam đang giận, dù sao em cũng là người có lỗi vì không thông báo về việc chơi đàn với Junkyu sớm hơn. "Lúc đó bị ép mà. Lớn rồi còn giận gì nữa?"
Yedam hừ nhẹ một tiếng rồi liếc xéo Doyoung. Sau đó cũng lựa chỗ bên cạnh em mà ngồi xuống.
"Anh Kim Junkyu này," Yedam chưa kịp nhìn qua menu mà đã bắt đầu tấn công, "nhìn anh đẹp trai thế này thì chắc có rất nhiều người theo đuổi."
Cả Doyoung và Junkyu đều đang uống nước trà, nghe câu hỏi xong thì sặc một miếng. Junkyu dùng tay lục tìm khăn giấy ở dưới bàn, lấy ra một ít đưa cho Doyoung rồi một ít cũng lau hết nước trên miệng mình.
Junkyu từng nghĩ không có cuộc gặp mặt nào quan trọng hơn cuộc gặp mặt với nhà thông gia. Bởi vì là người lớn nên họ sẽ đánh giá mình rất kỹ càng, và sẽ cũng đưa ra những câu hỏi học búa. Vì vậy anh đã thử tưởng tượng bản thân mình sẽ đối đáp tài tình như thế nào khi gặp phụ huynh của người yêu. Tuy nhiên, có lẽ bao nhiêu đời cư dân mạng truyền tai nhau, vẫn nói thiếu về cuộc gặp mặt với bạn thân nối khố của người yêu như thế này. Trong phút chốc, anh cảm thấy bữa ăn ngày hôm nay còn quan trọng hơn cả bữa ăn với thông gia tương lai.
"Em nhầm rồi. Anh từ nhỏ đến giờ chưa yêu ai."
"Em đâu có nói anh yêu ai. Em chỉ nói anh có nhiều người theo đuổi thôi mà."
Giữa lúc tình hình đang căng thẳng, người phục vụ bàn tới dọn ra món thịt đầu tiên. Sau khi món thịt được dọn lên xong xuôi, Yedam dùng đũa gắp ra một miếng. "Anh đừng hiểu lầm, em không có ý nhiều chuyện. Chỉ là Doyoung nhà em đó giờ chưa có yêu ai, nên em muốn nhờ anh bày cho tụi em vài chiêu thức tán tỉnh để tham khảo. Lúc nãy khi tham dự triển lãm, em nghe mọi người bảo anh ga lăng lắm."
Junkyu nuốt nước miếng cái ực. "Thật ra, anh đang rất thích Doyoungie."
Doyoung sặc nước lần hai, nhưng lần này không được sạch sẽ như lần uống nước trà nữa. Mùi nước lẩu chưa chui vào miệng chưa được lâu đã trào ngược ra khỏi mũi. Yedam khẽ liếc mắt nhìn khinh bỉ rồi truyền khăn giấy cho em.
Doyoung cảm thấy không khí bức bối quá, liền thừa cơ hội này đứng dậy lẻn vào nhà vệ sinh ngay lập tức. Trên đường bước ra, em còn nghe Yoshi nói thì thầm vào tai Junkyu mấy câu. "Nhìn cậu xanh xao quá, có cần rút mấy lá bài cho ổn định tinh thần không?"
Doyoung càng suy nghĩ càng thấy quái lạ. Rõ ràng là ở khoảng thời gian đầu, cả Junkyu và Yedam còn đang giở trò tra khảo giữa thầy giáo và học sinh cá biệt. Vậy mà sau khi em từ nhà vệ sinh bước ra, thì cả hai đã quyết định lựa ngày để chơi game với nhau xong xuôi hết rồi. Cái quái lạ là anh Yoshi còn không tỏ ra ghen tuông một chút xíu nào. Anh thậm chí còn mong Junkyu qua nhà cả hai sớm nhất có thể.
Em cũng nhớ Junkyu đã quay qua hỏi mình rằng. "Anh có nên qua nhà Yoshi để chơi game không nhỉ?"
Rồi em cũng vô tư hết mức mà trả lời: "Anh muốn qua thì cứ qua, em không chơi game được nên không dám ý kiến."
Biết là thế, nhưng rốt cuộc là em vẫn bị Yedam lôi đầu tới nhà mình trong buổi hẹn ngày hôm đó, bảo rằng "Không chơi được thì qua ăn chân gà."
Doyoung mê chân gà lắm, dụ như thế thì em đành phải đồng ý thôi.
"Nhưng không chê ảnh trap boy nữa à?"
"Đó là lúc chưa gặp thôi. Gặp rồi mới thấy, ảnh hiền muốn chết, trap được ai?"
Ừ đúng, em cũng từng nói như vậy với Yedam đó, nhưng cậu ấy có tin đâu.
"Rốt cuộc là lúc tớ đi mọi người đã nói gì mà khiến cậu thay đổi như vậy?"
Yedam không nói gì, chỉ quay lại nhìn em rồi cười hì hì mấy tiếng. "Bí mật."
Doyoung đảo mắt một vòng. "Thế bây giờ cậu bán bạn thân mình cho Junkyu, hay tính tự mình bám lấy ảnh đấy?"
Yedam vẫn đang mải mê ngồi xem đi xem lại hướng dẫn của trò chơi mới mua. Nghe được câu hỏi, cậu đột ngột quay đầu lại, nhìn Doyoung chằm chằm, sau đó nở ra một nụ cười tà gian hết nấc. "Nè, Kim Doyoung, cậu ghen đấy à?"
Doyoung đạp Yedam một cái vào hông, làm người cậu lăn một vòng rồi rơi xuống khỏi ghế sofa, miệng không ngừng lầm bầm chửi rủa.
"Nhưng mà," Yedam nói sau khi đã yên vị lại bên cạnh bàn, "yêu ảnh đi. Tớ cho phép."
Doyoung cảm thấy mình đang muốn đi ngược lại với số đông, mà số đông ở đây cụ thể là Bang Yedam.
Lúc Yedam một mực đòi Doyoung phải cắt liên lạc với Junkyu, thì em lại cứ không nỡ, dây dưa mãi với mấy ly trà sữa mỗi buổi sáng của mình.
Nhưng bây giờ được Yedam cho phép rồi, em lại càng bực bội hơn. Yedam nói cứ như thể em đã đổ người ta đứ đừ rồi, nhưng vẫn đang chờ được sự đồng ý của cậu ấy vậy.
Doyoung xin khẳng định một lần nữa, rằng em không muốn yêu trap boy.
Hoặc ít nhất là người trông có vẻ trap boy.
-
Yoshi và Junkyu lựa cách ồn ào nhất để bước vào căn hộ của Yedam, khi Doyoung vừa định giơ chân đá vào người cậu một cú nữa.
Khi vừa nhìn thấy Yoshi, cậu bạn thân của em đã vội vàng đứng dậy, ra chào đón quấn quýt anh bằng một nụ hôn. Sau đó rất nhanh đã choàng vai bá cổ, kéo tay Junkyu lại chiếc máy chơi game của mình.
Vâng, là choàng vai bá cổ, kéo tay Junkyu chứ không phải Yoshi.
"Để em chơi với Junkyu trước, sau đó ai thua sẽ ra cho người còn lại vào thế." Yedam nói với Yoshi sau khi mở lên trò chơi. Còn Yoshi bên này cũng rất phối hợp, gật đầu lia lịa.
Phòng khách nhà Yoshi và Yedam là kiểu căn hộ hai phòng ngủ, có phòng khách, phòng ăn và phòng bếp nối liền nhau trong một không gian duy nhất. Junkyu và Yedam hiện đang ngồi chơi game trên ghế sofa trước màn hình TV ở phòng khách, còn Doyoung và Yoshi thì đứng ở phòng bếp và phòng ăn.
Cái bất tiện của kiểu thiết kế này, là dù bạn có đứng ở phòng bếp hay phòng ăn, thì bạn sẽ đều có thể nhìn thấy phòng khách một cách cực kỳ rõ ràng.
Vậy nên, sau khi loay hoay mãi trong bếp để tự phục vụ trái cây cho mình, Doyoung nhàm chán bước qua phía bàn ăn để có không gian riêng. Nhưng không gian riêng này có vẻ cũng không được thoải mái lắm, bởi mấy hành động đụng chạm của Junkyu và Yedam cũng thu hết vào đồng tử em, cực kỳ chướng mắt.
"Anh không ghen à?" Doyoung hỏi Yoshi khi thấy anh cũng đang nhìn hai người kia, nhưng trái với bộ mặt chán nản của Doyoung, thì Yoshi lại tỏ ra khá là thích thú.
"Anh mà ghen với cái này thì chú em làm gì có cửa bước vào nhà anh?"
Có lý, Doyoung nghĩ. So với mấy hành động thân mật của hai người trước mặt, thì em và Yedam có phần khủng bố hơn nhiều, nhất là những khi hai đứa còn thương nhau thắm thiết, chứ không phải như ngày hôm nay.
"Sao lại tính em được. Em là bạn thân của Yedam. Còn Junkyu là gì? Là bạn thân của anh à?"
"Có lẽ là sắp rồi. Có bạn thân là Junkyu cũng không tệ."
Doyoung chỉ định hỏi bừa để vặn vẹo Yoshi, ai ngờ anh lại phản ứng theo cái kiểu như thế này. Em bực tức nhét một trái nho to tướng vào miệng. Không biết là Yedam mua trùm nho này ở đâu, có phải hàng chất lượng cao hay không, mà trái nho này to đến nỗi chèn hết vào bên trong khoang miệng của Doyoung.
Yoshi quay mặt lại, nhìn Doyoung nghi ngờ. "Đừng nói là, em ghen đấy nhé?"
Miếng nho trong miệng Doyoung đột ngột trào xuống họng, cả một tràn nước túa ra, những miếng nho chưa được nhai kỹ mắc kẹt lại giữa thanh quản của em. Doyoung sặc một phát, mặt mày đỏ ứng, nhăn nhó khó chịu. Em lấy ra một miếng khăn giấy lau miệng.
Doyoung thề là em đã sặc vì trái nho quá to.
-
Lúc ba người chơi game xong thì cũng là bảy giờ tối. Doyoung làm một nồi mì thật to rồi đặt xuống trên bàn trà hình tròn đã được lót sẵn giấy báo ở trên, bên cạnh là mấy hộp chân gà và bia đúng như Yedam đã hứa.
Bọn họ ngồi xếp bằng xung quanh cái bàn, mặc kệ là cách đó chỉ ba mét là một chiếc bàn ăn bình thường. Nhưng mà theo lý thuyết của chủ nhà, thì ăn mì phải ngồi dưới đất mới ngon.
Trong khi tâm trí Doyoung đã ở trên những sợi mì óng a óng ánh hết sức mời gọi trong chén của mình rồi, thì cuộc trò chuyện trên bàn của ba người còn lại vẫn còn đang lạc trôi đâu đó ở ván game.
"Cậu nên tới đây chơi với bọn tớ thường xuyên hơn. Trận hôm nay vui quá trời luôn."
Junkyu cười hề hề rồi quay sang nhìn Doyoung. "Lần sau em có tới chơi nữa không?"
"Ề, không được như thế." Yoshi không kịp để cho Doyoung trả lời: "Nếu Doyoung không tới thì cậu cũng không tới à?"
"Ừ thì chắc là như vậy."
Junkyu gật đầu nhẹ nhẹ, tay gãi gãi ra sau đầu rồi nói câu đó bằng tông giọng nhỏ nhất có thể. Làm cho Yoshi và Yedam đồng loạt hú lên như chó sói đến mùa trăng rằm.
Yedam huých vai Doyoung. "Thế thì phải nhờ Doyoungie của tớ nhiều rồi."
"Nhưng mà thật đấy, hai người cần phải gặp nhau nhiều hơn nữa, như vậy mới giải quyết được mấy vụ kiếp trước mà."
Yoshi bắt đầu đưa nội dung cuộc trò chuyện trở nên tâm linh hơn. Doyoung thấy bất an nên nhéo nhẹ vào đùi Yedam một cái, làm cậu bạn giật bắn mình ra đằng sau. Lúc yên vị trở lại chỗ ngồi, thay vì nhắc nhở Yoshi như Doyoung mong muốn, cậu lại lườm xéo Doyoung. Rốt cuộc là Doyoung đã làm gì sai trong kiếp trước mà lại bị đối xử như thế này?
"Chắc không đâu, chỉ là stress thôi." Junkyu nói sau khi nuốt vào một sợi mì dài.
"Stress kiểu gì mà cả hai người đều mơ?"
Cả Yoshi, Yedam và Doyoung đều không phản ứng gì sau câu nói đó. Tuy nhiên Junkyu thì lại khá là bất ngờ. Anh mở tròn mắt ra nhìn Yoshi, rồi lại quay về nhìn Doyoung, sau đó lại nhìn Yoshi một lần nữa. Làm như vậy được vài lần, Junkyu mới mở miệng, lần này là để hỏi Doyoung.
"Em cũng mơ thấy gì à?"
"Sao lại không? Làm gì có vụ chỉ một người gặp giấc mơ chứ." Yoshi phụ họa ở trong nền. "Hơn nữa, còn mơ dài, mơ dai, mơ khóc ướt cả gối."
"Em khóc ướt gối bao giờ?" Doyoung đập tay xuống bàn, ra vẻ bực bội.
"Anh bịa chuyện à? Chính miệng em kể hôm mình gặp nhau ở quán café còn gì?"
Doyoung nói không lại Yoshi nữa, dành cười mấy tiếng lấy lệ. Quay qua nói với cả ba người, 'ăn đi mì nở hết bây giờ', rồi lại nói: "Chỉ là do stress quá thôi."
Junkyu im lặng nhìn Doyoung chằm chằm rồi lại quay về nhìn tô mì của mình. Trong lòng nhất thời ngổn ngang.