Khi Khí Nhi bọn họ đi qua, trông thấy Hình Thiên bị trói trên cây thánh giá, vẻ mặt âm trầm. Cho dù sau khi đem hắn thả xuống, tất cả mọi người đều không dám đến gần hắn, bởi vì nhiệt độ xung quanh quá thấp. Sau khi nghe Sát đem chuyện trải qua sơ lược nói, bọn họ liền hướng phía Tây mà đi. Mục tiêu kế tiếp là áo choàng lông vũ của thiên sứ, khi Tạp Lộ Tạp Lộ té ngã vào vũng bùn trông bẩn như vậy, sau đó cũng ngoài ý muốn mà từ trong vũng bùn mò ra một tấm vải rách, tất cả mọi người đều có loại cảm giác muốn té xỉu. Ở cạnh dòng suối đem tấm vải giặt sạch, mặc dù vẫn không thể nào sạch như trước được, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn ra được kiểu dáng vốn có, trên đường trở về, Tạp Lộ Tạp Lộ bất hạnh cầm áo choàng không ngừng hỏi, vì cái gì áo choàng lông vũ của thiên sứ lại màu lam, liệu có phải là đồ dởm không. May mắn, mộc bài vẫn nhận áo choàng, đồng thời còn một hơi đưa bọn họ hai tấm tàng bảo đồ.
“Nhìn các ngươi hoàn thành nhiệm vụ rất thuận lợi, chỗ còn lại liền một lần hoàn thành đi.” Mộc bài rất đơn giản nói xong, tay vung lên một cái, hai tấm tàng bảo đồ đã rơi vào trên tay Khí Nhi và Sát, mà cát màu vỏ quýt cùng màu nâu trong đồng hồ còn sót lại bị trộn lẫn thành một khối, tốc độ chảy xuống còn nhanh gấp đôi so với lúc nãy, nói cách khác, hai đồ vật còn lại là Ngõa giải pháp trượng cùng Thiểm quang chỉ hoàn phải hoàn thành nội trong một giờ, cùng nộp lên. Vì vậy mọi người chia làm hai đường. Tạp Lộ Tạp Lộ cùng Khí Nhi trước đi đón đội hữu ra, sau đó đến vị trí trung tâm tìm Ngõa giải pháp trượng, mà Sát và Hình Thiên thì hướng phía Đông chạy đi, tìm Thiểm quang chỉ hoàn.
Khí Nhi và Tạp Lộ Tạp Lộ, từ phía Tây đón Ma Tây. Theo đó tới vùng phụ cận ở ngay phía sau Tế đàn cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc ở trên một gốc cây cao vút tìm được Ngõa giải pháp trượng ngụy trang thành một cành cây. Hai người này xem như thuận lợi quay trở về, mà bên kia thì lại gặp một chút phiền phức.
Sát cùng Hình Thiên vội vàng hướng phía Đông mà chạy, không bao lâu liền thấy một căn nhà gỗ nhỏ vô cùng đơn sơ,kỳ quái chính là, nhà gỗ nho nhỏ này vậy mà lại có hai cánh cửa.
“Ta đi vào trước, ngươi đợi một lát rồi tiến vào.” Mặc kệ là ai đều cảm thấy phòng nhỏ này có vấn đề, vì thế Hình Thiên tính toán chính mình đi trước thăm dò. Ai ngờ, Hình Thiên vừa mới đẩy ra một cánh cửa bước một bước, ngay sau đó Sát cũng mở một cánh cửa khác.
“Đẳng cấp ta không thấp như ngươi.” Ném lại những lời này, Sát không đợi Hình Thiên ngăn cản ngay lập tức đã bước vào trong, Hình Thiên vừa nhìn cũng đã vội vã vào nhà muốn ngăn cản sự lỗ mãng của Sát.
“Sát, ngươi ở nơi nào?” Trong phòng nhỏ bố trí vô cùng đơn giản, giống như nơi nghỉ ngơi của thợ săn, tiếp đó người rõ ràng hẳn là cũng nhau tiến vào cùng lúc với hắn – Sát thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng. Từ bên ngoài nhìn hai cánh cửa cách nhau rất gần, không lý nào lại không nhìn thấy Sát. Hình Thiên muốn quay lại đi vào từ cánh cửa còn lại mà tiến vào, nhưng vừa quay đầu lại, cánh cửa lúc đi vào nay đã biến mất không thấy đâu nữa. Hình Thiên nắm chặt vũ khí trong tay, vừa tinh tế quan sát, nỗ lực tìm ra kẽ hở.
“Leng keng”, hai âm thanh rất nhỏ vang lên, hai mũi tên từ hai hướng khác nhau phóng tới, HÌnh Thiên nhanh nhẹn tránh thoát, nhưng dưới chân dường như đã giẫm phải vật gì đó, một thứ không bằng phẳng, không đợi hắn đứng vứng lại, liền đã có hai mũi tên nữa phóng tới, Hình Thiên không thể làm gì khác hơn là vung tay khua kiếm chém xuống,vừa cố gắng nấp đi, mới khó khăn lắm mà tránh thoát. Trong căn nhà gỗ nhỏ này nhất định ở khắp nơi đều có cơ quan( ý nói là có bẫy đó), Hình Thiên càng lo lắng cho sự an toàn của Sát. Lúc này, lại leng keng hai tiếng, HÌnh Thiên lần này nghe rõ nơi phát ra âm thanh, vung một kiếm lên về phía bên trái tủ âm (tủ xây lõm vào trong tường đó bà con) phía trước,ào một tiếng, tủ âm nhìn như mỏng manh không chịu nổi, trên thực tế cũng đích xác là mỏng manh không chịu nổi bị hắn chém thành hai nửa, nửa cái nhẫn, rơi xuống trước mặt Hình Thiên.
Hình Thiên nhặt chiếc nhẫn lên, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động ken két, quay người lại, một cửa ngầm đang chậm rãi mở ra, bên trong truyền đến tiếng đánh nhau, vừa nhìn lại chính là Sát và một Thực nhân ma pháp sư vẻ mặt dữ tợn đánh nhau kịch liệt. Bởi vì nơi này rất nhỏ, không có cách nào tránh né, Sát chuyên công kích tầm xa đã sớm rơi vào thế hạ phong, đang không ngừng uống dược. HÌnh Thiên nhanh chóng nâng kiếm tiếp nhận, đem lực chú ý của Thực nhân ma pháp sư chuyển lên người mình.
“Bành” đồ vật va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang. Thực nhân ma pháp sư là quái mới có của Lực lượng đại lục, thuộc về loại hình công kích cận chiến. Tuy trên mặt chữ tên của nó có ba chữ ma pháp sư, nhưng thật ra Thực nhân ma pháp sư chỉ biết một ma pháp — thị huyết, có thế ở trong một thời gian nhất định, khiến cho lực công kích của người được làm phép tăng lên gấp bội. Cái này ở các đại lục khác đương nhiên không tính là cái gì, nhưng đối với Lực lượng đại lục mà nói, Thực nhân ma pháp sư là loại quái thuộc hệ lực lượng duy nhất trong toàn bộ các loại quái hệ lực lượng trên đại lục sở hữu ma pháp, cho nên mới có cái tên gọi như vậy. Để một người công kích ma pháp và một người cận chiến ở trong một gian phòng nhỏ như vậy đánh nhau, ưu điểm nhược điểm của mỗi người hiển nhiên vô cùng rõ ràng, may mắn Hình Thiên tới kịp, nếu không Sát liền đã gặp nguy rồi.
Thực nhân ma pháp sư mặc dù đẳng cấp so với Sát và Hình Thiên đều cao hơn mười cấp, nhưng bởi vì chỉ có một, hai con tới, vẫn là rất nhanh đã hóa thành một lũ khói nhẹ, trên mặt đất rơi ra cái gì đó, mặc dù đa phần là đều là đồ bỏ, nhưng, ở trong đống lộn xộn, Sát không ngờ nhặt được nửa cái nhẫn.
“Vừa vặn có thể thu tới, xem ra đây là Thiểm quang chỉ hoàn.” Hình Thiên cũng lấy ra nửa miếng còn lại trên tay, hợp lại thành một khối.
“Cứ thế này đưa cho hắn sao?” Thử một lúc, hai nửa chiếc nhẫn làm thế nào cũng không thể hợp thành một cái, mắt thấy hạn địh 1 h sắp tới rồi, thế là hai người quyết định về trước rồi bàn, dù thế nào thì cái mộc bài kỳ quái kia cũng chưa nói nhất định phải là nhẫn hoàn chỉnh mới được. Hai người vội vã lên đường không phát hiện phòng nhỏ phía sau bọn họ vừa rời khỏi không lâu sau đó liền biến mất.
“Này, cho ngươi” Sau vài phút rốt cuộc Hình Thiên và Sát cũng đã chạy tới, phân biệt đem nửa chiếc nhẫn trên tay mình đặt vào tay Mộc bài.
“Đây là cái gì?” Mộc bài nhìn chằm chằm hai thứ gì đó trên tay kêu.
“Thiểm quang chỉ hoàn a.” Hình Thiên giả ngu tới cùng.
“Ta đương nhiên biết đây là Thiểm quang chỉ hoàn, thế nhưng vì sao lại vỡ.” Thanh âm cao lên.
“Chúng ta cầm được trong tay chính là đã vỡ rồi.” Sát nói.
“Ngươi cũng chưa nói không được vỡ a, nói tóm lại nhẫn đến tay ngươi rồi, mau chóng thả người!” HÌnh Thiên không để ý tới hắn.
“Ngươi, ngươi ngươi……” Mộc bài nhỏ giọng nói thầm thực rõ là gặp phải thổ phỉ rồi, có điều cuối cùng cũng không có thực sự nói ra, mà là thành thật thả người. Mấy người chuyên tâm đón đội hữu, không hề chú ý nụ cười quái dị trên mép Mộc bài.