Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu

Khi Đông Dã mở cửa phòng, Khổng Tây đang nằm trên giường.

Kiểu nằm này đương nhiên không phải nằm bình thường, tuy vẫn giống tư thế chuẩn bị hằng ngày, tay chân mở rộng, mắt lấp lánh nhìn chằm chằm trần nhà.

Thế nhưng!

Hôm nay sau khi bày xong tư thế chuẩn bị, Khổng Tây còn làm thêm động tác mới.

Chính động tác mới này khiến Đông Dã cứng đờ ở cửa, hắc tuyến theo dõi toàn bộ quá trình cậu nhúc nhích trên giường, đồng thời trợn mắt nhìn cậu không ngừng nâng mông, dừng, hạ thắt lưng, dừng, tiếp tục nâng mông, tiếp tục hạ thắt lưng. Nhìn hồi lâu, suy nghĩ gì cũng văng mất, chỉ muốn để thứ dựng thẳng nào đó dưới mông cậu ta.

“Đang làm gì vậy?” Đông Dã đứng ở cửa đột nhiên lên tiếng, đóng cửa, khóa cạch.

Khổng Tây vốn đang nâng hạ liên tục bịch rớt xuống nệm, nhanh nhạy nghiêng người nhấc chân bắc chéo làm dáng mỹ nam trên giường, “Anh về rồi.”

“Ừ.” Đông Dã tỉnh bơ bò lên giường, chống người trên mỹ nam nhìn xuống, lại hỏi lần nữa: “Đang làm gì vậy?”

“Vận… vận động.”

Khổng Tây chột dạ mắt xoay tứ phía, hoàn toàn không dám nhìn thẳng.

Đông Dã vừa nhìn đã biết tên này lại đang nói dối anh, tay không thành thật sờ lên cái mông mà cậu vừa vận động, nhéo nhéo, nhướng mày nói: “Phải không, vận động chỗ nào?”

“Anh anh anh, anh sờ ở đâu vậy!?” Khổng Tây mặt đỏ bừng, suy tính dùng chiêu to mồm nhằm che dấu sự chột dạ cùng xấu hổ.

“Kiểm tra xem có vận động nghiêm túc không.”

“…”

Tay Đông Dã càng sờ càng vào sâu.

Khổng Tây cả người lâng lâng, bắt đầu rơi vào tình trạng mơ màng, thiếu chút nữa thả mình theo động tác của Đông Dã.


Ừ, thiếu chút nữa…

Cậu cuối cùng tìm lại được lý trí trước khi hoàn toàn không thể suy nghĩ, nhớ đến một chuyện rất quan trọng ——

“Trước khi làm phải súc ruột!”

“Hả?”

Đông Dã vốn đang chôn đầu cày bừa trên người Khổng Tây kinh ngạc ngẩng đầu.

Khổng Tây nâng khuôn mặt tuấn tú trước mắt, nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Phải súc ruột! Nếu không sẽ đâm ra thứ không nên ra!”

“…”

Đông Dã giương mắt nhìn chòng chọc Khổng Tây, bất lực.

Khổng Tây nhìn ngược trở lại, vẫn nghiêm túc như cũ, biểu tình anh không cho em súc em không cho anh làm.

Hai người trừng nhau nửa ngày vẫn không trừng ra được kết quả.

Đông Dã dứng dậy, kéo mở cà-vạt đã nới lỏng trên cổ, tiện tay quăng, xuống giường đi về nhà tắm, lạnh nhạt nói: “Vậy không làm.”

“A…!??” Khổng Tây kinh ngạc bật người ngồi dậy, trơ mắt nhìn Đông Dã sắp vào nhà tắm, thế thôi sao?

Đông Dã không thèm nhìn cậu, đi thẳng vào, đóng cửa.

Ách… Mắt nhìn cửa nhà tắm đã đóng chặt, Khổng Tây lại chột dạ, lo sợ rụt cổ, cảm giác hình như đã làm sai chuyện gì.

Sau đó, Đông Dã quả nhiên không làm tình với cậu, khó có được một đêm ôm cậu an ổn ngủ.


Hôm sau còn ra lệnh cấm Khổng Tây làm mấy chuyện vớ vẩn như súc ruột.

Khổng Tây lè lưỡi, ngoan ngoãn gật đầu.

Cùng Đông Dã ăn sáng, sau đó đưa mắt nhìn anh ra cửa, Khổng Tây quan sát ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, do dự một chút, quyết định nên ra ngoài hấp thụ miếng nắngthực hiện chu trình quang hợp.

Trên đường dạo ngang qua siêu thị, Khổng Tây vô thức dừng bước, trông sang.

Cậu liếc mắt liền thấy Đông Dã đang ngậm điếu thuốc đứng trước xe tải chỉ huy dở hàng.

Người kia đã cởi áo khoác âu phục ném qua một bên, tay áo sơmi xắn cao, nút áo cũng để mở hơn nửa.

Quá quá quá quá đẹp trai!

Khổng Tây chịu không nổi vịn cột đèn ven đường, nhanh như bay để sẵn hai ngón tay trên hai cánh mũi, lo sợ máu sẽ phun ra, lén lén lút lút tiếp tục trốn sau đèn đường nhìn trộm.

Bộ dáng hút thuốc, tư thế nhả khói, thậm chí cả động tác vung áo khoác lên vai của Đông Dã cũng khiến Khổng Tây thấy vô cùng đẹp mắt, càng xem mặt càng đỏ, cuối cùng cả đầu tai cũng len lén đỏ rần.

Chỉ cảm thấy nhất định kiếp trước cậu tích rất nhiều rất nhiều phúc đức nên kiếp này mới gặp được người đàn ông này.

Cậu ở bên này đang lâng lâng hồn bay mất cả phương hướng thì bên Đông Dã đã mọc ra thêm một cô gái.

Khổng Tây lập tức trừng lớn mắt nhìn chằm chằm bọn họ, hận không thể đâm mấy lỗ lên người cô gái kia.

Khỉ khỉ khỉ con khỉ, dựa gần vậy làm gì!

Khỉ, dụi khỉ, đừng tưởng ngực to thì hay, to cũng không nên mang đi dụi tùm lum lên đối tượng của người khác, có gan so ngực này!

Khổng Tây phồng má lại trừng về phía kia, tức giận xoay người bỏ đi.


Cảm giác hạnh phúc tích tắc bay sạch, thay vào đó là các kiểu chia rẻ tình nhân như bồ nhí, tai nạn xe cộ, bệnh nan y, đuổi giết vân vân vân. Khổng Tây cảm giác được nguy cơ đang tới gần, buồn bực mây đen giăng kín đầu.

Con đường phía trước thật mờ mịt, làm một thanh niên đã 23 sắp 24, lại đi tiếp cận một người đàn ông 30 31. Nội thương gần đây tốt hơn một chút giờ lại bắt đầu xông ra, thật vất vã tìm được một người mà mình muốn sống chung tới già, đột nhiên phát hiện người này rất có số đào hoa. Tuy miệng có rộng chút hành vi có phóng khoáng chút nói chuyện có tục tĩu chút nhưng cũng chỉ giới hạn trên mạng, ở đời thực vẫn là một thiếu niên tốt thông minh lanh lợi vâng lời yên tĩnh đeo gương mặt bé ngoan mặc người chà đạp, Khổng Tây bày tỏ, nhân sinh thiệt sự không mấy hứa hẹn.

Cho nên nói, ưa suy nghĩ lung tung không chỉ có con gái, con trai cũng sẽ thế, hơn nữa nghĩ còn nhiều hơn.

Tên Khổng Tây này, một khi buồn bực sẽ muốn làm chuyện gì đó để dời lực chú ý.

Vừa lúc bên cạnh là tiệm cắt tóc, cậu không chút do dự đạp cửa bước vào.

Đợi lúc Khổng Tây ra khỏi tiệm, đống lông vốn rối bù của cậu đã được cắt tỉa gọn gàng, rất ngoan ngoãn dán bên má, đem khuôn mặt vốn không lớn của cậu che đi càng nhỏ.

Tóc Khổng Tây vừa mềm vừa mỏng lại vừa nhiều, trước kia cứ ở nhà, nửa năm không ra ngoài cắt tóc đã khiến trên đầu nhiều đến mức như cỏ dại, bây giờ được thợ hớt tóc cắt bớt đi, mái tóc rối bù đã được chia ra nhiều lớp, lớp này phủ lên lớp khác, cả người lập tức nhìn rất có tinh thần, cũng đáng yêu hơn.

Đúng, đáng yêu, đây là cảm tưởng đầu tiên sau khi Khổng Tây đeo kính vào.

Trong đầu lập tức bay ra một câu: Khỉ, nhà ai thả bé thụ ra vậy, đáng yêu thế này, mau dắt về, để người ta sàm sỡ mất thì sao!?

Chờ đến khi cậu nhìn rõ bé thụ đáng yêu được thả ra này là ai, Khổng Tây lại nội thương ——

Chẳng lẽđời này cậu chỉ có thể dán lên cái nhãn “đáng yêu” thôi sao? Chẳng lẽđời này cậu không có duyên với chữ “anh tuấn” sao!?

Kiểu mặt này, chỉ có thể gợi lên tình yêu thương vô bờ bến từ người mẹ của đám con gái, quả nhiên đời này cậu đã định trước phải thích đàn ông sao!?

Khổng Tây khóc, buồn bực trả tiền, dưới ánh nhìn của chủ tiệm đang cười tủm tỉm đưa tiễn ra ngoài.

Ánh dương chói chang, Khổng Tây không muốn về nhà, bèn quẹo vào công viên gần khu phố.

Tháng mười, nhiệt độ khi cao khi thấp, bị mặt trời chiếu lâu sẽ thấy nóng, mặt trời khuất bóng lại thấy lạnh.

Khổng Tây ở trong công viên tìm một gốc cây nằm xuống, giương mắt ngẩn ngơ nhìn đống lá một hồi, vừa mặt niệm “Một ngày đặc biệt, tùy hứng chút cũng không sao, mình cứ phơi nắng một lúc, mặt trời lặn rồi về” vừa nhắm mắt lại.

Nhắm xong ngủ thẳng.

Đông Dã cố ý tan ca sớm, lượn tới tiệm bánh mua một cái bánh kemđã nghía trước, lúc về đã hơi tối.


Anh sợ Khổng Tây ở nhà một mình chờ sốt ruột, vội vã đi tắt qua công viên về.

Lúc ngang qua bãi cỏ trong công viên, Đông Dã tinh mắt lướt tới một người đang nằm dưới tàng cây, nhìn có chút quen mắt, lại cảm thấy không giống lắm, bèn nửa tin nửa ngờ đi tới, muốn xác nhận xem đó có phải Khổng Tây không.

Kết quả không may chính là tên ngốc Khổng Tây chỉ cần nhắm mắt là nhắm luôn nửa ngày.

Đông Dã câm lặng, cẩn thận để bánh ra phía sau, rồi xoay người nhìn cậu, đưa tay sờ lên mặt cậu, da thịt lập tức truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Đông Dã nháy mắt nổi giận, bộp bộp hai cái lên mặt tên ngốc kia.

Hai má đỏ một mảng, Đông Dã lại có chút đau lòng, buồn bực giúp cậu xoa, xoa xoa xoa tới trên đầu tên ngốc.

Cậu ta cắt tóc rồi, nhìn rất được…

“Ưm…” Hệ thần kinh phản ứng chậm, bị vỗ bị xoa một hồi mới tỉnh, tên ngốc dụi mắt ngồi dậy, lơ mơ gọi: “Đông Dã.” Kêu xong còn nhiệt tình nhào tới, bám cổ người kia không buông.

“…” Đông Dã vốn đang muốn dạy dỗ cậu một trận, nhưng nghĩ lại rồi thôi, khoan dung độ lượng ôm lấy.

“Sao anh ở đây?” Tiếp theo là âm thanh mơ màng của tên ngốc.

Đông Dã buông người trong ngực, xoay người ngồi xuống đưa lưng về phía cậu, đợi tên ngốc tự giác úp lên, để người nằm vững mới cầm theo bánh đứng dậy, nói: “Đến tìm một đứa đần.”

“A?” Tên ngốc nào đó còn đang mơ hồ ngẩn người hỏi lại.

Đông Dã cười cười, không nói.

Ánh đèn đường kéolê cái bóng chồng chéo lên nhau của hai người.

“Đứa đần ở đâu?”

“Trên lưng tôi.”

“Trên lưng anh… chỉ có em.”

“Vừa ngốc vừa đần, hết thuốc chữa.”

“Gì ——” Khổng Tây lần nữa phồng mang trợn má.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận