Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương

Tiểu quân gia logout, Giáng Tuyết Bạc Đầu ở trò chơi không biết ai cả, trừ bỏ Phùng Kế Hiên đến hảo hữu thứ hai cũng không có, khung hảo hữu sạch sẽ đến không nhiễm hạt bụi.

Thường Tiếu thất lạc out trò chơi, hôm nay lại không có việc gì để làm, liền ôm Teddy chùm mền ngủ một giấc. Cậu mơ màng ngủ thẳng đến trời tối, đến khi mở mắt đã là bảy giờ.

Trên di động có tin nhắn mới, không cần xem cũng biết là Thường Thu gửi, trừ bỏ chị ấy cũng sẽ không có ai gọi điện hay gửi tin nhắn. Thường Thu gửi tin nhắn nói là buổi tối không về ăn cơm, phải đi gặp khách hàng, cậu ở nhà tự mình ăn uống cẩn thận.

Thường Tiếu giữa trưa chỉ ăn một chút bánh mỳ, vốn ý chí chiến đấu sục sôi đi theo Quý Hiên hạ phụ bản một chút cũng không cảm thấy đói, nhưng lúc này liền cảm thấy bụng kêu không ngừng. Cậu đi xuống bếp, đến một gói mì tôm cũng không có.

Buồn bực tìm lại nửa ngày, Thường Tiếu chấp nhận số phận đi vào phòng mặc áo khoác lấy tiền, sau đó chuẩn bị xuống siêu thị mini dưới lầu mua vài thứ. Cậu sẽ không gọi thức ăn bên ngoài, cũng không thích mua thức ăn nhà hàng mang về, dù sao nói chuyện không được cũng rất bất tiện. Cho nên khi Thường Thu không ở nhà, trong nhà lại không có cái gì ăn, đa số cậu liền xuống siêu thị mua.

Không biết có tính là may mắn hay không, Thường Tiếu mới vừa đi đến cửa siêu thị, liền nhìn thấy gương mặt nam nhân ở quán cà phê bên cạnh. Quả thật giống như cảnh tượng lúc sáng…… Nếu bây giờ không phải trời tối, cậu sẽ nghĩ mình đang nằm mơ.

Nam nhân ngồi ở quán cà phê chính là Phùng Quý Hiên, nữ nhân đối diện hắn dĩ nhiên là Tôn Mẫn. Nữ nhân vẫn là một bộ dáng thâm cừu đại hận sắp khóc đến nơi, nam nhân mặt đầy không kiên nhẫn.

Thường Tiếu chớp mắt, siêu thị mini kế bên nhà ga, quán cà phê này chính là quán cà phê lúc sáng, hơn nữa chỗ của Phùng Quý Hiên và Tôn Mẫn cũng không thay đổi. Cậu có chút trì độn nghĩ, có khi nào Phùng Quý Hiên lại bị hất cà phê nữa không?

Không đợi ý tưởng quái dị của Thường Tiếu biến mất, cậu liền mở to hai mắt, miệng đều mở ra, nhìn động tĩnh bên trong thủy tinh kia. Phùng Quý Hiên quả nhiên lại bị hất cà phê, nhưng mà lúc này không phải do vô tình, mà là Tôn Mẫn đứng lên, hổn hển bưng ly cà phê tạt lên mặt Phùng Quý Hiên.

Phùng tứ thiếu gia cũng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới nữ nhân này dám lấy cà phê tạt hắn. Nữ nhân cũng hết hồn, tạt xong có chút hối hận, trên mặt có vài phần e ngại, không đợi Phùng Quý Hiên tức giận, liền cầm túi xách chạy ra.


Thường Tiếu thấy toàn bộ quá trình, hoàn toàn phản ứng không kịp, còn bị Tôn Mẫn đụng phải. Nhìn nữ nhân kia vội vàng chạy mất……

Phùng Quý Hiên mắng một tiếng, đứng lên cầm khăn giấy lau khô vết cà phê, nhưng một thân âu phục áo sơ mi trắng kia…… Bỏ đi là vừa rồi.

Hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy Thường Tiếu mặt phát ngốc đứng bên ngoài nhìn chằm chằm mình , liền cười một tiếng, cảm thấy thật sự quá trùng hợp.

Thường Tiếu chống lại ánh mắt của Phùng Quý Hiên, có điểm xấu hổ, lung tung di chuyển ánh mắt, nhưng dư quang vẫn trộm ngắm đối phương. Nhìn liền hoảng sợ, nam nhân cư nhiên đi ra, vài bước liền đi đến trước mặt mình. Sợ tới mức cậu lui một bước, biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười kìa, khiến cậu không biết phải làm sao.

“Lại là anh a, thật trùng hợp nhỉ, buổi sáng cũng gặp. Anh ở gần đây sao?” Phùng Quý Hiên trên áo sơ mi dính một mảng cà phê, tuy rằng trời tối, nhưng vẫn thấy rất rõ. Hắn tựa hồ không thèm để ý, khẩu khí vẫn không chút đứng đắn.

Thường Tiếu gật gật đầu, nhà mình ở gần đây. Đột nhiên nhớ tới gì đó, nhanh chóng lấy di động trong túi ra, loạn ấn một đống, sau đó đưa tới trước mặt Phùng Quý Hiên.

Phùng Quý Hiên nhất thời không hiểu được ý của cậu, sau đó cúi đầu xem chữ trên di động.

– Nhà tôi ở bên cạnh, muốn thay quần áo không?

“Anh……” Phùng Quý Hiên xem xong khó có được do dự, nhìn Thường Tiếu liếc mắt một cái “Anh không thể nói chuyện sao?”


Thường Tiếu ngược lại có chút sửng sốt, sau đó cười cười gật gật đầu. Nam nhân này thật là ác quá mà, mấy tháng nay ngày nào mình cũng ở trước mặt hắn lắc lư, mà đối phương lại không chú ý đến……

Phùng Quý Hiên nhìn áo sơ mi dính bẩn trên người mình, mở một nút áo nói:“Áo sơmi ướt rất khó chịu, phiền anh rồi.”

Thường Tiếu mắt sáng lên, nhưng cậu cúi đầu đối phương cũng không thấy, gật gật đầu mang theo Phùng Quý Hiên đi về nhà mình. Kích động đến nhịp tim lên tới 180, đi trên đường cũng như giẫm lên bông, chỉ kém không biết nhà mình ở đâu thôi. Vì thế lý do mình tại sao là ra khỏi cửa, đi siêu thị mua đồ ăn không phải là vấn đề quan trọng, sớm đã bị cậu quên sạch sẽ.

Thường Tiếu tâm tình dị thường kích động, cư nhiên mang theo Phùng Quý Hiên về nhà. Không dám đi quá nhanh, nhưng cũng không dám cùng nam nhân đi song song, chỉ có thể thoáng cúi đầu ngắm người bên cạnh.

Hai người vào thang máy, Thường Tiếu vẫn vô tri vô giác đặc biệt cảm thấy không chân thực. Không tốt chính là bây giờ là thời gian tan tầm, cho nên trong thang máy kín hết người, không có không gian cho hai người.

Đợi thang máy, Thường Tiếu nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa, nhưng vừa sờ vào túi mặt liền thay đổi…… Không mang theo chìa khóa.

“Làm sao vậy?” Phùng Quý Hiên nhìn cậu hạ khóe môi nói:“Sẽ không phải là làm mất chìa khóa chứ?”

Thường Tiếu chưa từ bỏ ý định lại lục lọi mấy lần, đáng tiếc toàn thân cậu chỉ có hai cái túi, khi xuất môn không có đem theo chìa khóa. Cậu có chút xấu hổ mặt đỏ lên, nhét di động vào tay Phùng Quý Hiên.


– Đi ra ngoài quên mang chìa khóa ……

Phùng Quý Hiên thực nể tình cười ra tiếng, hơn nữa còn cười rất lớn, làm cho người cúi đầu bên cạnh mặt càng đỏ hơn.

“Học tỷ đâu? Chi ấy ở đâu có chìa khóa không?” Phùng Quý Hiên nhìn mặt đỏ Thường Tiếu, cũng không tiếp tục khi dễ.

– Chị hai ra ngoài gặp khách hàng ……

Phùng Quý Hiên ho nhẹ một cái, ngừng cười nói:“Hay anh theo tôi đến khách sạn đi? Tôi thấy học tỷ chưa chắc gì về sớm đâu. Tôi về nhà như vậy thế nào ông già cũng lãi nhãi.”

Thường Tiếu nháy mắt nhìn hắn, vẻ mặt đều là kinh ngạc, đầu óc còn choáng hơn so với vừa rồi, toàn xoay quanh “Phùng Quý Hiên muốn dẫn mình đến khách sạn”…… Tuy rằng nó thật thuần khiết.

Phùng Quý Hiên thấy cậu không tỏ thái độ “Tôi tốt xấu gì cũng là phó tổng của anh chứ không phải dân buôn lậu, yên tâm đi theo tôi, học tỷ nếu biết tôi để anh một mình ở đây, phỏng chừng ngày mai sẽ trực tiếp lột da tôi cho coi.”

Thường Tiếu thành thành thật thật gật đầu, hoàn toàn không thể từ Hai chữ“Khách sạn” hồi hồn. Vì thế liền cùng Phùng Quý Hiên xuống lầu.

Đợi đến dưới lầu Thường Tiếu mới bình tĩnh lại, nghĩ muốn báo với Thường Thu, cầm di động gửi một tin nhắn, nói cho chị ấy biết là mình quên chìa khóa, đi theo Phùng Kế Hiên đến khách sạn ở một chút, chờ chị ấy về thì nói cho mình một tiếng.

Tin nhắn cậu vừa phát, điện thoại liền vang, điện báo đương nhiên là Thường Thu.

Phùng Quý Hiên tựa hồ có chút hiếu kì, nghiêng đầu nhìn di động trên tay hắn, suy nghĩ nếu cậu không thể nói chuyện vậy nhận điện thoại bằng cách nào.


Thường Tiếu trong ánh mắt đánh giá của đối phương bắt điện thoại, bên kia Thường Thu lập tức bắt đầu bùm bùm……

“Ra khỏi nhà thế mà quên mang theo chìa khóa! Vừa rồi chị gửi tin nhắn bảo em ra ngoài nhớ đem theo chìa kìa đâu, thật không yên lòng để em một mình ở nhà. Trời tối như vậy còn ra ngoài, nếu gặp người xấu thì làm sao?……”

Thường Tiếu bất đắc dĩ chớp mắt, không đợi Thường Thu giáo huấn xong, điện thoại trong tay đột nhiên bị người lấy đi. Cậu hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Phùng Quý Hiên nhìn cậu cười cười, cầm di động của cậu cười nói:“Học tỷ, em cũng không phải là người xấu. Em trai của chị ở chung với em, em dẫn anh ấy đi khách sạn trước.”

Thường Tiếu lập tức vểnh tai nghe đối thoại của bọn họ. Thường Thu thanh âm rất lớn, kỳ thật không cần nghe lén cũng nghe rất rõ.

“Cậu muốn đưa Thường Tiếu đi khách sạn? Khách sạn so với quán bar vẫn tốt hơn nhiều, cậu dám dẫn nó đi chơi bời cẩn thận tôi đi nói với ông Phùng. Nói thật, là cậu tôi lại càng không yên tâm.”

Phùng Quý Hiên bị cô ấy chọc cười, không đứng đắn bộ dáng “Yên tâm đi, em của chị là một nam nhân chị không yên tâm cái gì. Nhưng nhờ học tỷ nhắc nhở, tôi mới phát hiện em của chị rất đáng yêu nha~.”

Thường Thu bên kia bạo phát, Thường Tiếu bên này nhất thời mặt đỏ.

Tuy nhiên Phùng Quý Hiên chỉ là nói đùa, nhưng cậu nghe thấy tâm vẫn nhịn không được loạn đập.

Võng du chi cư tâm bất lương –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận