Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu, trường bào của Tử La Lan không một tiếng động buông xuống rồi lại buông xuống, phảng phất như toàn bộ không gian của hắn xuất phát từ trường bào, có lẽ, trường bào của hắn chính là góc không gian, mang theo sự trầm tĩnh rất cổ xưa.

An Nặc có chút kinh ngạc nhìn Tử La Lan, hắn đẹp như búp bê, lông mi thật dài buông xuống, con mắt hắc sắc ôn hòa mà hắc ám, mang theo một nét phong tình.

Tử La Lan ngẩng đầu nhìn y, có hơi chút sửng sốt.

An Nặc: “Nên đi thôi, vi rút đã xâm nhập.”

“Đúng vậy,” Tử La Lan khe khẽ nói, “như ngươi thấy, toàn bộ không gian đã bị ăn tươi, chỉ còn lại một mảnh hắc ám.”

An Nặc lại đi về phía trước 2 bước, y có chút không yên, trước đó, y chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Tử La Lan xa lánh như thế.

“Chúng ta hẳn là nên đi mau.” An Nặc, tuy y đi tới vài bước, thế nhưng cũng không đến gần hắn được.

Mà đối diện cái lưỡi hái tử thần đâm thẳng vào ngươi vong kinh kia, y thấy sau lưng vong linh có một đôi cánh trắng tinh, tinh khiết cùng sạch sẽ, trong hắc ám tối tăm, quả thật là một màu sắc chói mắt.

“Cánh của vong linh xuất hiện, nơi này không thể cầm cự được lâu.” Tử La Lan nhẹ nhàng nói, “tiễn của Phong Chi Xạ Thủ sẽ đem người trở về.”

“Ta muốn không phải là trở về!” An Nặc bỗng nhiên kêu lên, “ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi giữ hắn để làm chi, qua đây theo ta cùng về.”

“Ta đã …” Tử La Lan thì thào, không thể nói tiếp.

Sau đó chính là im lặng một hồi lâu, cặp mắt hắc sắc kia không có một tia ba động, nhìn y tựa như một đồ vật tầm thường.

“Ngươi đi đi.” Tử La Lan một hồi lâu mới nói.

An Nặc dõi theo hắn, con mắt lam sắc cố chấp nóng nảy, “cho ta một lý do …” Y nói có chút run run,

Tử La Lan nhìn y mê mẩn: “Ta không thể ly khai, ngươi thấy được mà.”

“Vì sao!” nam nhân tóc vàng bị tức giận che phủ.

“Ta mà đi, thì vong linh sẻ tỉnh, cái không gian này lập tức sẽ khôi phục lại.” Tử La Lan nhẹ nhàng nói, “Những vi rút kia không đủ để đánh bại hắn.”

“Khoang thuyền của ngươi cùng máy chủ vong linh liên khởi!” An Nặc kêu lên, y vốn có thể tự kiềm chế, nhưng lúc này giống như một người trong khu buôn bán kêu to, “ngươi mau sang đây cho ta, nếu như ngươi không theo ta trở về, ngươi sẽ chết.”

Tử La Lan có chút không lẽ phép nghĩ nguyên lai An Nặc cũng có biểu tình này a.

Vì thế, hắn ôn nhu nói: “Thế nhưng, nếu như vong linh không chết, không phải sẽ có nhiều ngươi bị liên lụy sao, ngươi muốn Lily tư bọn họ ngồi tù sao…”

“Ngươi quản bọn họ làm cái gì!” An Nặc kêu lên, “bọn họ tổng hội có biện pháp, giống như bọn họ cấp cho mình một đường lui! Ngươi muốn hi sinh chính mình để làm gì!”

Tử La Lan chính là ở nơi này động mà không động, buông xuống suy nghĩ, giống như đang nghe lại giống không nghe.

“Lúc đó chúng ta sẽ hảo, đi Anh Quốc hoặc nơi khác, phụ thân cùng muội muội ta sẽ tự mình thu xếp, con mẹ nó mặc kệ!” An Nặc bởi giận dữ mà thở hồng hộc, y bình tĩnh trở lại, khó khăn mở miệng: “mà ta … chỉ cần ngươi quay về.”

Y còn nhớ rõ con thỏ phấn hồng sắc kia, có một cặp cánh nho nhỏ, một chút tác dụng cũng không có. Thế nhưng hiện tại, y thà rằng La Lan là một con thỏ không chút tác dụng, chứ không phải là một tử thần lạnh lùng cầm lưỡi hái.

Bỗng An Nặc nghe thấy trong không gian phát sinh thanh âm tất tất tát tát.

Y có chút kinh ngạc tìm kiếm nơi phát ra, cái loại thanh âm này từ 4 phương 8 hướng, thật giống như tằm xuân đang nuốt chửng tang diệp, toàn bộ không gian —- vừa rồi vẫn luôn có cảm giác rất nặng nề, thế nhưng hiện tại lại có vẻ yếu ớt.

Tựa như ánh bình minh sắp phá tan hắc ám, yếu đuối không chịu nổi 1 kích.

An Nặc ngẩng đầu, y thấy mọi người xuất hiện ở chỗ trống phía trên, bên ngoài là một mảnh sáng lạn, y không ra, thế nhưng màu sắc này càng khiến kẻ khác bất an.

Mà nhành tiễn y cầm trong tay phát sinh run rẩy, phảng phất nhắc nhở y có biến cố.

An Nặc hướng về Tử La Lan vươn tay: “Chúng ta phải mau ly khai.”

Tử La Lan có hơi ngẩng đầu, cằm đến cổ là một đường cong ưu nhã đến cực điểm, “Không gian … cũng bị ăn tươi …”

“Đi mau!” An Nặc thúc giục, trực giác y rất chuẩn, y biết, không gian đã không chịu nổi vi rút ăn mòn.

“Ngươi nên … đi.” Tử La Lan ôn nhu nói.

“La Lan …” An Nặc chạy về phía trước, mặc dù y vừa rồi thử rất nhiều lần mà không thành công.

Tiễn trong tay khẽ run, nó phải dẫn y tìm được mục tiêu, tìm được người trong tưởng niệm của An Nặc.

Y thầm nghĩ về hắn, mặc dù không có nói với hắn nhiều điều, bởi vì y luôn là một người không am hiểu cách bày tỏ chính mình.

Lúc đầu, y không phải không nghĩ đến Tử La Lan có thể lừa y, thế nhưng, kia có quan hệ gì, hắn không phải NPC, vậy thật là tốt quá.Nếu như hắn có mục đích tiếp cận mình, kia cũng không tệ, tuy rằng trước đây y chán ghét như thế, thế nhưng lần này, y sẽ phải dùng hết mọi khả năng, tỷ như địa vị thân phận, tỷ như tài phú …, y chỉ là … muốn hắn ở cùng một chỗ mà thôi.

Tử La Lan vẫn không động, thế nhưng An Nặc lại cảm giác được một cổ lực lượng thật lớn chống lại, lực lượng của chính mình vô phương cùng nó đối kháng.

Đó là một loại lực lượng có tính bài ngoại, khiến cho An Nặc thân bất do kỷ ngã về phía sau.

Nhánh tiễn kim sắc lại phát sinh quang mang, giống như một mạt ánh dương quang xuất hiện trong bóng đêm, hoặc là trong không gian hắc ám xuất hiện một đạo khe nứt, mà bên ngoài chính là ánh dương quang xán lạn.

Nhánh tiễn trong tay An Nặc xuất ra một vòng lớn dây leo, một vòng rồi lại một vòng cuốn lấy tay An Nặc, mang theo y chống lại cổ lực lượng kia.

Y thấy trong ánh mắt hắc sắc kia dần hiện ra kinh ngạc, trường bào hắc sắc tung bay, phảng phất như một đầu khác của không gian hắc ám.

Càng ngày càng gần, đúng vậy, nhánh tiễn chưa bao giờ mất phương hướng, bởi vì nó dựa vào tưởng niệm của người cầm nó.

Đầu ngón tay của An Nặc mới chạm vào sợi tóc hắc sắc của Tử La Lan, giây tiếp theo thì trụ được cánh tay của Tử La Lan.

Lúc này, không gian bị ăn mòn càng lúc càng lợi hại, giống như tằm ăn loạn thất bát tao lá cây, bây giờ màu sắc bên ngoài càng ngày càng mạnh.

Đó là một loại màu sắc khó có thể diễn đạt, thật giống như nhiều màu sắc cùng hợp lại một chỗ, lộ ra một loại hình dáng không có quy tắc, bao vây lấy phiến không gian này.

Tử La Lan bị An Nặc tách ra khỏi vong linh.

Hắn thấy vong linh chậm rãi mở mắt, con mắt trống rỗng nhìn về phía không gian bị ăn mòn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tử La Lan.

Trong nháy mắt kia, Tử La Lan cảm giác như thân thể bị đông lạnh, cái loại băng lãnh này phảng phất như đem tim người nắm vào trong tay.

Tử La Lan được An Nặc dựa vào kim tiễn đem ra khỏi thời không nát vụn.

Mái tóc dài hắc sắc có chút che đi đường nhìn của hắn, thế nhưng, hắn biết vong linh đang nhìn mình.

Sau một hồi xoay chuyển, Tử La Lan chậm rãi mở mắt, từ trong khoang thuyền trò chơi đi ra.

Người trong phòng lúc này đang nhiệt liệt chúc mừng.

Tạp Lạc Tư cũng sang ôm chầm lấy hắn, sau đó là Kiêu Ngạo cùng Lily tư, cuối cùng là An Nặc.

Cũng trong buổi chiều này, công ty Thương Chi Lan Môn thông báo chấm dứt Dã Vọng ol.

Người của bộ kỹ thuật còn đang bận rộn, vội đem số liệu thu thập, tiêu hủy, đồng thời giúp ngoạn gia đổi ngoại tệ.

Ngoạn gia của Dã Vọng ol rất đông, việc đổi tiền trong trò chơi tương đối thành công, dù sao, Thương Chi Lan Môn cũng hưởng lợi càng nhiều trong đó.

Sau khi Tử La Lan thấy những người đó chúc mừng rồi đều bận rộn công việc, An Nặc vẫn luôn ôm hắn, Tạp Lạc Tư miễn bàn nhìn có bao nhiêu kỳ quặc.

An Nặc ôm Tử La Lan, giống như tất cả bận rộn xung quanh cùng y không có một chút quan hệ cũng không có.

“Ngươi không nên cùng chết với vong linh.” An Nặc bất mãn.

Tử La Lan quay đầu, con mắt hắc sắc nhìn y: “Nó không có chết, chỉ là … sẽ biến thành một máy tính bình thường thôi.”

“Nó có thể trực tiếp tiến về trạm thu hồi,” An Nặc vẫn kiên trì.

Tử La Lan quay đầu nhìn những tòa cao ốc san sát nhau ở bên ngoài: “…Cuối cùng… hắn để ta đi.”

An Nặc tiếp tục trầm mặc, cúi đầu hôn tóc hắn, dùng ngữ điệu thoải mái nói: “Ngươi biết thiếu niên máy tính không? chuyên gia nói nó rất không tốt, chính là cái loại thiếu niên chỉ biết ngoạn máy tính, người hẳn nên đi nếm thử thứ gì khác …”

Tử La Lan có chút kinh ngạc quay đầu nhìn y, con mắt lam sắc trong suốt, gần như khiến y quên đi cơn ác mộng hắc ám kia.

“Tỷ như … yêu nhau.” An Nặc cúi đầu hôn môi hắn.

“Ta cho rằng ta đã nói rồi.” Tử La Lan nhắm mắt lại hưởng thụ cái hôn dịu dàng của y.

“Ý của ta là, tiếp tục … yêu nhau.” An Nặc mập mờ.

Tử La Lan tựa ở trong lòng An Nặc, hắn đã từng cho rằng nhiều năm về sau hắn sẽ cùng cái đài kim loại băng lãnh đó ở cùng một chỗ. Nếu như không gặp An Nặc, không có ở trong trò chơi làm sủng vật của y, như vậy có thể hay không sẽ có bất đồng …

Bất quá, nếu đã gặp nhau, thì cũng nên … hảo hảo sống sót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui