Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân

Lăng Viễn nhè nhẹ thở dài, lắc lắc đầu, đi đến xưởng đóng tàu trên đảo Thiên Đường tìm tư vấn một phen, một bên lên mạng tìm đọc tư liệu, thỉnh thoảng còn ghi chú lại.

Hải thanh thạch là tài liệu chế tạo thuyền đặc chủng khó kiếm nhất, nhưng không phải tài liệu duy nhất, trong số những nguyên liệu khác cũng không thiếu vật liệu gỗ và khoáng thạch giá cả đắt đỏ, nhưng tốt xấu gì cũng là thứ có thể dùng tiền mua được.

Lăng Viễn tại phần thiết định tính công kích của vũ khí phóng tay không chút ngại ngần, toàn bộ dùng phối trí cao cấp nhất, lại nghĩ đến sự kiện chìm tàu hôm nay, quyết định cường hóa luôn tấm thép bọc thân thuyền.

Tính sơ sơ phí tổn, phỏng chừng một phần ba số tiền mình tích góp đều phải tiêu phí tại chỗ này.

Lăng Viễn đem những tài liệu cần thiết liệt kê thành một danh sách, phát qua cho một nhà cung ứng có quan hệ mật thiết với mình, để người ta chuẩn bị đủ những tài liệu đã có, còn nếu không có thì cậu mới nghĩ cách đi thu mua.

Phía cung ứng thực rất tuyệt vời, ngày hôm sau lúc Lăng Viễn login, tài liệu mười phần đã thu phục được tám chín, giá cũng rất ưu đãi, Lăng Viễn chạy đến chỗ giao dịch treo lên tin tức thu mua, sau đó bỏ qua trò chơi lên mạng xem.

Hôm nay là thứ bảy, mỗi tối thứ bảy chính phủ đều có hoạt động đấu giá, đồ được đấu giá trên có khế đảo (giấy tờ sở hữu đảo) dưới có sủng vật thiên kì bách quái không gì không có.

Trước đây Lăng Viễn từng tham dự hội đấu giá vài lần, trong đó có một lần (bị buộc)tranh mua được một chiếc váy dài màu lam nước hồ cực mắc tiền, chiếc váy dài này đêm đó liền xuất hiện trên người Naga nữ vương.

Do quá trình bán đấu giá toàn bộ được công khai, mọi người đều biết người mua váy là ai, tin tức bát quái ‘Thanh Kỳ theo đuổi Naga nữ vương’ cũng truyền lưu một đoạn thời gian ngắn tại hải vực, cuối cùng bởi vì nam nữ nhân vật chính hoàn toàn không phản ứng nên đành xẹp xuống.

Sau khi nhìn những thứ được treo bán đấu giá hôm nay, mắt Lăng Viễn sáng lên, bên trong cư nhiên có khế tiệm của tiệm vải trên đảo Thiên Đường.

Trên đảo Thiên Đường có trên ba mươi cửa hiệu, trong đó có cửa hiệu loại nhỏ do người chơi mở giống như ‘Thanh Kỳ bán rượu’, cũng có cửa hiệu loại lớn do hệ thống đưa vào hoạt động.

Vào giai đoạn ban sơ của game, người chơi không có thực lực vận hành cửa hàng lớn, liền do hệ thống tạm thời quản lý. Theo kinh tế phát triển, chính phủ lần lượt đem những cửa hiệu này ra bán đấu giá, trả quyền kinh doanh lại cho người chơi, không can thiệp vào hệ thống tài chính nữa.

Đảo Thiên Đường trước đây đã thành giao được ba giao dịch khế tiệm, lớn nhất chính là xưởng đóng tàu duy nhất trên đảo mà đoàn Cướp biển vùng Caribbean đã dùng cái giá trên trời là 65 vạn vơ được, cái mức thành giao này khiến rất nhiều người đều phải chậc lưỡi, bất quá, đây cũng bị Lăng Viễn quy thành hành động khoe giàu nhàm chán của bọn nhà giàu mới nổi chết tiệt.

Lăng Viễn đối xưởng đóng tàu không có hứng thú, nhưng đối tiệm vải thì mơ ước đã lâu.

Nhìn bề ngoài, tiệm vải bé nhỏ không đáng kể, vật phẩm sản xuất cũng không thể được người chơi trực tiếp sử dụng, thậm chí rất nhiều thủy thủ còn không biết trên đảo có tiệm vải tồn tại. Nhưng vải bố mà tiệm vải sản xuất là nguyên liệu cấp hai thiết yếu cho việc tạo thuyền, nếu không được cung cấp vải bố, xưởng đóng tàu sẽ tê liệt, ngay cả một chiếc thuyền thôi cũng không tạo ra được.

Tuy Lăng Viễn thực động tâm với tiệm vải, nhưng cậu cũng rõ bằng thực lực kinh tế của mình trước mắt là không đủ để mua một cửa hiệu loại lớn, tuy Cướp biển vùng Caribbean lúc mua xưởng đóng tàu đã nguyên khí đại thương, tại hội đấu giá đêm nay sẽ không cấu thành uy hiếp, nhưng không hẳn không có những đội thuyền lớn khác đánh chủ ý lên tiệm vải.

Nghiêm túc suy tư xong, Lăng Viễn quyết định chọn một đối tượng. Đối phương là một thương đội cỡ trung, một mình nuốt tiệm vải thì khó khăn, nhưng song phương hùn vốn hẳn là không thành vấn đề. Càng quan trọng hơn là, đại phó của đối phương là một vị thương nhân phi thường có đầu óc kinh doanh, cùng Lăng Viễn hai người tinh tinh tương tích, đều rất tán đồng ánh mắt tinh tường trong thương nghiệp của đối phương.

Nghĩ đến đó, Lăng Viễn phát một mật ngữ qua cho Robinson Con Đường Tơ Lụa.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Có đó không?

Robinson không trả lời, ngược lại trực tiếp ném cho Thanh Kỳ một lời mời lên thuyền, Lăng Viễn chấp nhận bay lên thuyền rồi mới phát hiện ngoại trừ thuyền trưởng Robinson, đại phó Sinbad cũng ở đó.

[ Chiếc thuyền ] Robinson: Đang muốn tìm cậu, cậu liền mật tớ, hai ta như vầy có tính là tâm ý tương thông không?

Lăng Viễn vui vẻ.

[ Chiếc thuyền ] Thanh Kỳ: Tôi đoán chân chính cùng tôi tâm ý tương thông là Sinbad huynh đi.

Sinbad hai tay đút túi lẳng lặng tựa vào tường, nghe lời ấy liền cho Robinson một ánh mắt ‘Cậu thấy thế nào’.

[ Chiếc thuyền ] Robinson: Được rồi, hai người anh hùng sở kiến lược đồng*, tớ mới là kẻ thứ ba, tớ muốn ra ngoài khóc một lát, đừng ngăn cản tớ.

*Anh hùng sở kiến lược đồng: Thành ngữ, chỉ hai người không bàn bạc mà ý kiến tương đồng.

Nói xong thật sự không nhúc nhích gì nữa.

[ Chiếc thuyền ] Sinbad: Cậu ta đi nhà xí rồi.

Lăng Viễn gật gật đầu, cậu biết hai người này chung một phòng ngủ, người trong đội thuyền Con Đường Tơ Lụa cơ bản đều là bạn học cùng trường, Thời đại Hàng hải là một trò chơi phi thường chú trọng phối hợp đoàn đội, phần lớn nhân viên nòng cốt của những đội thuyền giỏi là đồng học đồng nghiệp hoặc bạn bè trong hiện thực.

Lăng Viễn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mở miệng hỏi:

“Chuyện đại hội đấu giá?”

Sinbad gật gật đầu, hỏi ngược lại cậu:

“Tiệm vải?”

Lăng Viễn cũng gật gật đầu, hai người ăn ý nhìn nhau cười, mấy lời thuyết phục đã chuẩn bị sẵn đề nghị song phương hùn vốn nháy mắt trở nên không có đất dụng võ.

“Cậu cảm thấy bao nhiêu thì cầm được nó?” Nếu mục tiêu đã nhất trí, Sinbad liền đi thẳng vào chủ đề.

“Tiệm vải so với mấy tiệm khác khá ít được lưu tâm, người cạnh tranh ít, tôi ước chừng nếu có 20-25 vạn thì tạm được rồi.”

Sinbad tỏ vẻ tán đồng, “Tôi cũng nghĩ như vậy, chúng tôi chạy thương cũng cần có vốn, vốn lưu động có thể dùng cho tiệm vải này ước chừng 20 vạn.”

“Tôi mới kiếm được chút tiền, giờ có thể cầm trên tay chỉ có 10 vạn. Mua khế tiệm xong, giai đoạn đầu đổ vào tối thiểu phải 5 vạn.”

“30 vạn, hẳn là đủ rồi.”

“Điều kiện tiên quyết là không có đứa nào bị động kinh.”

“Vậy buổi tối hai ta đi tranh giành, gặp đối thủ thì thay phiên nâng giá.”

“Được.”

Lăng Viễn và Sinbad vào đại thính lầu hai phủ Tổng đốc ghi tên báo danh, hàn huyên với nhau một chặp, Sinbad trở về chạy thương, Lăng Viễn quay về chỗ giao dịch kiểm tra danh sách hàng hóa mà mình thu mua, sau đó về tiệm lắc lư một vòng, đánh bài tiêu pha vài đồng, tùy tiện ăn chút đồ, rất nhanh đến tám giờ tối bắt đầu hội đấu giá.

Lăng Viễn và Sinbad tìm một góc hẻo lánh tại hội trường đấu giá sóng vai ngồi cùng nhau, bọn họ không ngại để cho người khác biết hai người là tổ đoàn mà đến, như vậy thì ngay từ đầu có thể loại bỏ một vài đối thủ thực lực kém.

Phần đầu của buổi đấu giá đều là một vài thứ nho nhỏ, một chiếc cano thuần trắng bán giá ba vạn, một khối Nguyệt lượng thạch dùng làm vũ khí hiếm bán một vạn hai, một con rắn có thể gắn lên đầu được một tên lắm tiền nào đó thuộc hải vực Ngân Hà lấy giá tám vạn vớ được, Lăng Viễn quả thực không thể lý giải được điều này.

“Loại tiểu sủng vật này tuy chẳng có tác dụng gì, nhưng mà rất hiếm,” Sinbad thấy Lăng Viễn lắc đầu, lập tức đoán ra suy nghĩ trong lòng cậu, “Ở hải vực của chúng ta trước mắt mới có ba con.”

“Ba con?” Lăng Viễn nghi hoặc nói, “Tôi chỉ mới thấy Tát Cổ Tư có con chim anh vũ hồng lam đan xen, Jack thì có con khỉ.”

“Hạm trưởng tàu Viễn dương Lăng Tiêu biết không? Hắn có con đại bàng.”

Lăng Viễn càng kinh ngạc,“Chưa từng thấy anh ấy mang.”

“Là do chính phủ tặng lúc close beta được một tháng, cả ba con đều thế, trên diễn đàn từng có thông báo.”

“A, không chú ý.”

“Bất quá Lăng Tiêu rất ít mang ra ngoài, bộ cậu không thấy một hải quân nghiêm trang mà trên vai lại có một con chim chiếm đóng thì rất khôi hài sao?”

Lăng Viễn thử tưởng tượng một chút, nở nụ cười,“Quả thật có một chút.”

Bất quá ngược lại con anh vũ kia của Tóc đỏ thật xứng với anh ta, Lăng Viễn theo bản năng nhìn chung quanh một vòng hội trường, thế nhưng phát hiện một đoàn hỏa diễm quen thuộc biếng nhác ngồi ở loạt chỗ cuối cùng chếch phía sau cậu.

Cảm giác được có tầm mắt dừng trên người mình, Tát Cổ Tư hơi nghiêng đầu, đón nhận ánh mắt đối phương, thấy đó là cậu, bày ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Sinbad thấy Lăng Viễn cứ nhìn mãi ra đằng sau, cũng xoay qua xem xét một cái, đúng lúc thu biểu tình của đối phương vào đáy mắt.

“Hai người quen biết?”

Lăng Viễn quay lại, gật gật đầu, “Coi là vậy đi.”

“Hắn tới làm gì, miễn không phải đến cạnh tranh tiệm vải là được.”

Nghi vấn của Sinbad cũng là suy nghĩ trong lòng Lăng Viễn lúc này, vì hôm nay bán đấu giá là khế tiệm ở Thiên Đường, người ở hải vực Kim Cương đến đây không ít, mỗi người đều có thể là đối thủ tiềm ẩn.

Bất quá Tát Cổ Tư rất nhanh liền giải đáp nghi hoặc của hai người, hắn dùng giá siêu thấp 1600 kim vớ được một tấm hải đồ hiếm, lúc có hai người nâng giá, hắn đều hướng đối phương trưng ra ánh mắt ‘hữu hảo’, hai người kia nhanh chóng buông tha việc tranh mua.

Rốt cục đến phiên bán đấu giá của khế tiệm tiệm vải, dưới lời mở đầu của người chủ trì buổi đấu giá Hải Thần (GM), khế tiệm được định giá khởi đầu với năm vạn vàng, mỗi lần tăng giá một vạn, từ mười lăm vạn trở xuống thì giá cạnh tranh lên rất nhanh, nhưng từ mười lăm vạn về sau thì người tranh ít dần.

[ Đấu giá ] Sinbad: 16 vạn.

[ Đấu giá ] Tiểu trùng: 17 vạn.

[ Đấu giá ] Thanh Kỳ: 18 vạn.

[ Đấu giá ] Phong nguyệt vô biên: 19 vạn.

[ Đấu giá ] Sinbad: 20 vạn.

[ Đấu giá ] Tiểu trùng: 21 vạn.

[ Đấu giá ] Cain: 25 vạn.

Hội trường vang lên một trận ồn ào.

[ Trò chuyện riêng ] Sinbad: Tên Cain đó là ai? Trước giờ chưa thấy qua, đây hình như cũng là lần đầu hắn ra giá thì phải.

[ Đấu giá ] Thanh Kỳ: 26 vạn.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Có khi nào là tiểu hào không?

[ Trò chuyện riêng ] Sinbad: Chắc không phải tới quấy rối chứ.

[ Đấu giá ] Cain: 28 vạn.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Nếu là tới cố ý nâng giá thì rất đáng giận.

[ Đấu giá ] Thanh Kỳ: 29 vạn.

[ Đấu giá ] Cain: 30 vạn.

Quần chúng ồ lên một mảnh, có thể thấy cái giá này đã cao hơn dự đoán của mọi người vô cùng, ai cũng không nghĩ tới một tiệm vải nhỏ ít được chú trọng lại được hét giá 30 vạn, người tranh mua lại còn là một tiểu hào.

Biểu tình Lăng Viễn nghiêm túc, lúc này trên tay cậu không có lợi thế để cạnh tranh, huống chi nếu phân tích khách quan thì dùng cái giá 30 vạn lấy tiệm vải chưa hẳn đã có lời. Vốn là cùng Con Đường Tơ Lụa liên thủ lấy được tiệm vải là chuyện mười phần chắc chín, không ngờ bị một Trình Giảo Kim giữa đường nhảy ra quấy rối, trong lòng Lăng Viễn có chút không cam.

Sinbad cũng đồng dạng không cam lòng, nhưng vẫn vỗ vỗ bả vai Lăng Viễn ý bảo cậu không cần quá để ý.

[ Đấu giá ] Chủ trì đấu giá: 30 vạn lần thứ nhất.

[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Tôi cho cậu mượn mười vạn.

Cái gì?

[ Đấu giá ] Chủ trì đấu giá: 30 vạn lần thứ hai.

[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Mau kêu.

[ Đấu giá ] Thanh Kỳ: 35 vạn!

Woa -- hội trường sôi trào, mọi người đều quay đầu nhìn không chớp mắt Lăng Viễn ngồi trong góc, Sinbad cũng mang vẻ mặt bất khả tư nghị mà trừng mắt người bên cạnh.

[ Trò chuyện riêng ] Sinbad: Cậu lấy tiền đâu ra?

Lăng Viễn cũng không biết mình sao lại xúc động một cái liền hô lên, lại còn vì phòng ngừa tiểu hào tăng giá lần nữa mà trực tiếp hô 35 vạn.

Cậu vò vò đầu, này không biết phải mất bao lâu mới có thể thu hồi vốn, còn phải cùng người hùn vốn giải thích lai lịch mớ tiền này, phải biết rằng cái loại thương đội chuyên nghiệp như Con Đường Tơ Lụa này khác với bản thân, ngày thường bị NIGHTMARE hủy hoại không ít, cùng Tát Cổ Tư càng là như nước với lửa.

[ Đấu giá ] Chủ trì đấu giá: 35 vạn lần thứ nhất.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Không có gì, vừa mới có người mật tôi nói muốn nhập cổ phần.

[ Trò chuyện riêng ] Sinbad: Ai?

[ Đấu giá ] Chủ trì đấu giá: 35 vạn lần thứ hai.

[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Nói trước, đây là tôi lấy tư cách cá nhân cho cậu mượn, cậu không cần nói rõ là mượn ai, tôi cũng không yêu cầu được tham dự vào việc quản lý cửa hàng.

[ Đấu giá ] Chủ trì đấu giá: 35 vạn thành giao.

[ Đấu giá ] Chủ trì đấu giá: Chúc mừng người chơi [ Thanh Kỳ ] dùng giá 35 vạn đoạt mua được khế tiệm tiệm vải đảo Thiên Đường hải vực Kim Cương.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Một hảo đồng chí không muốn lộ danh tính.

[ Trò chuyện riêng ] Sinbad:......

Cầm mười vạn vàng Tát Cổ Tư đưa, Lăng Viễn cảm giác tay mình nặng trịch.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Đều là tiền ăn cướp đi.

[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Lương tâm bất an rồi sao?

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Tôi cảm thấy mình thành đồng lõa giúp anh rửa tiền đen, bây giờ đổi ý còn kịp không?

[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Cậu nếu đã lên thuyền giặc rồi, muốn xuống đâu có dễ dàng vậy.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Được rồi, bất quá nói trước dự phòng, trước khi tiệm hồi vốn sẽ không chia hoa hồng.

[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Cậu cứ tùy ý.

Lăng Viễn nộp tiền, cầm cái khế tiệm không dễ mới có, cùng Sinbad hai người chạy tới tiệm vải, Robinson cùng vài vị trưởng quan của Tơ Lụa đã không chờ nổi mà tới đó trước.

Mấy người này đều thi nhau biểu đạt cảm tưởng đối với hội đấu giá, công kích một lượt cái tên tiểu hào gọi là Cain kia, cảm tạ một lần người tài trợ không biết tên, phân tích tình hình kinh tế trước mắt, cuối cùng lại bày tỏ một chút kỳ vọng vào tương lai tốt đẹp của cửa hàng.

Robinson cho rằng tên tiệm ‘Thanh Kỳ bán rượu’ này vừa tao nhã mà lại thẳng thắn, thập phần tin tưởng tố chất lẫn tu dưỡng văn học của Lăng Viễn, ra sức khuyến khích cậu đặt tên cho tiệm vải.

Suy tư một phen, Lăng Viễn đề nghị gọi tiệm vải là ‘Nhà tranh Tơ Lụa’, rất đương nhiên, tên này chiếm được nhất trí tán thành của mọi thành viên Con Đường Tơ Lụa.

Bàn bạc xong, Robinson đảm nhiệm chủ tiệm trên danh nghĩa của Nhà tranh Tơ Lụa, Sinbad và Thanh Kỳ nhận chức phó chủ tiệm, người chơi vào tiệm là có thể nhìn thấy danh tự của nhóm chủ tiệm ở bảng tin tức treo trên tường cửa hàng. Lăng Viễn nghĩ may mà Tát Cổ Tư nhìn xa trông rộng, từ đầu đã tỏ ý không muốn tham gia quản lý, phỏng chừng cũng đã nghĩ tới việc này rồi, nếu không thì danh tự bốn người mà được treo song song trong tiệm tuyệt đối sẽ trở thành kỳ cảnh của Thiên Đường.

Robinson mang tính chất khoe khoang mà bày đơn hàng sợi đay trong tay cho Lăng Viễn xem,  Lăng Viễn kinh ngạc.

[ Cửa tiệm ] Thanh Kỳ: Làm sao mà cậu có nhiều sợi đay như vậy?

[ Cửa tiệm ] Robinson: Ha ha, tiểu Tân* lúc trước có đề cập chuyện muốn mua tiệm vải, nên tôi đã tích góp sợi đay từ sớm rồi.

*Sinbad tiếng Hoa là Tân Ba Đạt, gọi tắt tiểu Tân.

Sợi đay đối với tiệm vải cũng như mía đối với nhà máy rượu, là nguyên vật liệu có lượng tiêu hao lớn nhất. Hải vực Kim Cương có hai đảo có sản lượng đay khá lớn, một là đảo Lạc Sa ở hướng Tây Bắc đảo Thiên Đường, cái còn lại là Mục Lỗ đảo ở phía Nam, khoảng cách từ cả hai đảo tới đảo Thiên Đường không chênh lệch nhau lắm, một chuyến khứ hồi mất độ nửa giờ.

Lật lật một xấp đơn hàng thật dày, lượng đay thêm vào tăng lên chừng sáu số, Lăng Viễn đêm nay vô cùng may mắn đã vơ được tiệm vải vào tay. Lại nghĩ đến Robinson người này tuy đầu óc kinh doanh kém Sinbad một bậc, nhưng về năng lực quản lý và nhãn quang dùng người đều không có chỗ nào để bắt bẻ, so với vị thuyền trưởng nào đó chỉ biết trên kênh hải vực mắng chửi người và tán gái thật sự không biết cao hơn mấy đẳng cấp.

Lăng Viễn vốn định rèn sắt khi còn nóng cùng Sinbad làm quen một chút thao tác vận hành tiệm vải, ai ngờ người bên Tơ lụa tranh mua được tiệm vải quá hưng phấn, ồn ào muốn đi ăn khuya thịt nướng, lại nghe nói Lăng Viễn cũng ở cùng một thành phố, liền ép buộc xúi giục cậu cùng đi.

[ Cửa tiệm ] Robinson: Kỳ Kỳ chắc còn đi học chứ hả, trường nào?

[ Cửa tiệm ] Thanh Kỳ: C âm (trường âm nhạc C).

Mọi người nghe xong đều rất kinh hỉ.

[ Cửa tiệm ] Robinson: Sao trùng hợp vậy? Tụi này học C đại này.

C đại và C âm rất gần nhau, chỉ cách một con đường, Lăng Viễn càng không có lý do cự tuyệt, đôi bên hẹn gặp mặt tại phố ăn vặt ngoài cửa Bắc đại học C. Đêm đến mới là thời điểm bắt đầu một ngày ở thành phố C, loại phố ăn vặt nơi sinh viên tụ tập này lại càng thêm náo nhiệt vô cùng.

Lăng Viễn tuy là sinh viên C âm, nhưng lại không ở ký túc xá, vừa vào học liền thuê phòng ở phụ cận trường học, không cần phải chịu đựng cái mạng trường có thể động kinh tùy thời tùy chỗ và nỗi khổ 12 giờ cắt điện.

Đợi cậu đến gần chỗ hẹn gặp, nơi đó đã tụ tập một đám người, đang hi hi ha ha đứng nói chuyện phiếm. Cậu còn chưa đi qua, đám người kia đột nhiên đồng loạt xoạt xoạt quay đầu nhìn cậu chòng chọc, dọa cho Lăng Viễn giật bắn mình, không biết có nên đi qua nhận quen biết không.

Dè dặt bước qua, làm cái tự giới thiệu, lập tức có mấy người cao hứng hẳn.

“Ha ha ha, tui cá cược thắng rồi, đưa tiền đưa tiền.”

Lăng Viễn thành Trượng nhị hòa thượng sờ không tới ý nghĩ*.

*Trượng nhị hòa thượng sờ không tới ý nghĩ: Ý nói mù mờ không rõ chuyện gì xảy ra. Nghĩa đen là ‘Hòa thượng cao hai trượng thì sờ không tới cái đầu (của ảnh).’ Này có điển tích mà lười trình bày  J

“Mới nãy họ đem cậu ra cá độ, cá cậu có phải Thanh Kỳ không.” Một người hảo tâm trong đó giải thích.

“Hừ, mấy người nhất định là ăn gian, lén ra ám hiệu đúng không?” Bên thua không phục nói.

“Ám cái bờ lám xám, là nhìn khí chất, khí chất a có hiểu không?” Một em gái đeo kính nhảy ra phản bác.

“Hơn nửa đêm cách năm mươi thước mà có thể nhìn ra khí chất, cậu cho cậu là Tôn Ngộ Không à?”

“Kỳ thật rất dễ nhận ra, cảm giác rất giống với trong game, tuy không lên tiếng, nhưng có thể khiến người ta liếc mắt một cái liền chú ý tới.”

Người nói cuối cùng này văn văn nhã nhã, mang cặp kính không gọng, khóe miệng thủy chung mang theo nét cười ôn hòa.

“Sinbad?” Lăng Viễn lớn mật suy đoán.

“Bingo! Thế Kỳ Kỳ cậu đoán coi tui là ai?” Một cậu trai thoạt nhìn cũng rất sáng sủa thân thiết đặt tay lên vai Lăng Viễn.

Lăng Viễn bị nụ cười tươi rói của đối phương lây sang cũng có một tia tiếu ý, “Trong game đại khái chỉ có mình cậu gọi tôi như vậy, Captain (thuyền trưởng).”

“Ha ha, cậu có thể gọi tôi là Lỗ ca, tôi vốn họ Lỗ.”

“Gạt người ta gọi ông là anh thật không biết xấu hổ,” Một nữ sinh có gương mặt trái xoan rất nhỏ nhắn xen miệng, “Kỳ Kỳ cậu cứ gọi cậu ta là Lỗ Chử.”

“Lỗ ca.” Lăng Viễn nhu thuận kêu một tiếng.

Robinson giật mình một cái, không nghĩ tới đối phương vâng lời như vậy, cao hứng nhào tới ôm vai Lăng Viễn, “Vẫn là Kỳ Kỳ của anh ngoan, tiểu C cô mồm mép chanh chua đáng đời không gả đi được.”

Cô nương bị Robinson gọi là tiểu C không phục đốp lại, hai người ông một câu tui một câu tranh cãi, dưới chân cũng không nhàn rỗi, chỉ một lúc đã tới quán thịt nướng bọn họ thường xuyên thăm viếng, chủ quán thấy khách quen đến, nhanh chóng thu xếp ghép bàn thêm ghế.

Có Robinson trời sinh thân thiện và Sinbad cùng chung chí hướng ở đó, Lăng Viễn vốn thập phần không am hiểu giao tế lần đầu tiên tham gia họp offline hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ -- đương nhiên, đối với Lăng Viễn mà nói thì những người khác đều là bạn net, còn đối với những người khác thì chỉ có mỗi mình Lăng Viễn là bạn net.

Robinson đang hớn ha hớn hở nói về các loại trải nghiệm mắt thấy tai nghe trong trò chơi, Lăng Viễn đối việc ăn uống không có ham muốn gì, chuyên tâm cùng Sinbad kế bên thấp giọng thảo luận kế hoạch kinh doanh tiệm vải.

Trong lúc bàn bạc Sinbad lại hỏi về vị góp phần hùn thần bí kia, Lăng Viễn mới đầu cảm thấy nói cho cậu ấy cũng không sao, nhưng đúng lúc đó đề tài trên bàn ăn đột nhiên chuyển hướng sang đủ loại việc xấu của Tát Cổ Tư, Lăng Viễn liền đem lời định nói nuốt trở vào, chỉ thoái thác nói là một người bạn không muốn lộ danh tính.

Cơm no rượu say nhàn thoại cũng đủ, lần tụ hội được cử hành để chúc mừng trúng được tiệm vải tuyên cáo kết thúc, Robinson thấy đã muộn tỏ vẻ muốn đưa Lăng Viễn về lại bị cự tuyệt, hai nhóm người liền tạm biệt tại đó.

Đợi Lăng Viễn về đến nhà login thì vừa lúc nhìn thấy mấy người có liên quan đang chờ để bát quái tin tức có dính dáng đến cậu trên kênh hải vực.

[ Hải vực ] Cecelia: Lớn lên trông thế nào á hả? Tuyệt đối là một tiểu soái ca, chính là cái loại khiến người ta vừa nhìn đã muốn yêu thương chà đạp.

Tuy không thấy được đoạn trước, nhưng Lăng Viễn có trực giác người cô ấy đang nói tới chính là mình, đây chính là cô bạn tên tiểu C hôm nay đi. Yêu thương chà đạp? Hai từ này có thể để kế bên nhau mà dùng sao, Lăng Viễn hết biết nói gì.

[ Hải vực ] Cecelia: Còn gọi lão đại của chúng ta là  “Lỗ ca”~ Aiyou, thiệt ngoan nga.

[ Hải vực ] Thủy Yêu: 555 tui bị cảm không đi, mấy người cũng không biết mang cho tui chút đồ về làm kỷ niệm nữa.

[ Hải vực ] A Kiệt: Chẳng phải đã đem cho cậu gói thịt nướng rồi đó sao?

[ Hải vực ] Thủy Yêu: Ai muốn thịt nướng a, tớ muốn ảnh chụp soái ca!

[ Hải vực ] Thiên Đường tiểu hoa si: Muốn ảnh chụp +1

[ Hải vực ] Đại hà mã ngoan ngoãn: +2

[ Hải vực ] Naga nữ vương: Bán ảnh chụp soái ca, một tấm 500, muốn thì nhanh mua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui