Editor: Jung Tiểu Kú
Tịch Lạc Ninh bị Địch Vân ôm xuống xe, đi thẳng vào phòng tắm rồi ôm trở về giường, suốt đoạn đường đi, anh đều nhắm chặt hai mắt.
Địch Vân kéo Tịch Lạc Ninh vào ôm trong vòng tay, hôn nhẹ con người vừa được anh ta tắm rửa cho thơm tho ngào ngạt, thỏa mãn nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
Tịch Lạc Ninh ngủ một giấc mười mấy tiếng, tỉnh lại chuyện đầu tiên làm là mắng Địch Vân: “Địch Vân, anh quá ấu trí rồi đó!”
Địch Vân rất vô tội nói: “Vợ ơi, mới rời giường đã nổi giận dễ bị già lắm đó.”
Tịch Lạc Ninh hận không thể tát qua một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Địch Vân, anh đi chết đi!”
Địch Vân không tức giận Tịch Lạc Ninh, vuốt eo anh quan tâm hỏi: “Eo có đau không? Giận dữ như vậy.”
Tịch Lạc Ninh xanh cả mặt, cả giận nói: “Tối em còn có việc.”
“Anh sẽ đi với em.”
Tịch Lạc Ninh nóng nảy, “Anh đi theo cũng không sao… Từ từ, Địch Vân, rốt cuộc anh cẩn thận đến mức nào. Thật trẻ con!”
Địch Vân cau mày.
Tịch Lạc Ninh chôn đầu vào trong chăn buồn bực. Anh làm sao lại quên mất Địch Vân có cái tính không được tự nhiên, khó chịu lại hay ăn giấm chua này chứ? Ngoại trừ Địch Vân, những người bạn trai khác của anh đều là người trong giới. Mà cái buổi lễ này nhiều người đi lắm. Những người bạn trai kia của Tịch Lạc Ninh chỉ cần không rời khỏi làng giải trí thì nhất định sẽ đến tham gia.
Địch Vân biết rõ những người đó tồn tại. Địch Vân lòng dạ hẹp hỏi há gì không nghĩ mọi cách để không cho anh đến đó? Hơn nữa, ngày đó Chu Cảnh Hiên gọi điện thoại đến, cho dù không có những người khác thì Địch Vân cũng sợ không muốn anh đi.
Nhìn Địch Vân chuẩn bị quần áo, Tịch Lạc Ninh càng khẳng định anh ta là một tên lòng dạ hẹp hòi.
Lại còn là đồ đôi nữa chứ. Quả thực là muốn công khai quan hệ hai người. Hơn nữa bên trong còn có rất nhiều phóng viên nữa đó, anh ta có biết không hả? Tịch Lạc Ninh xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Người trong giới đều ngầm hiểu quan hệ giữa hai chúng ta rồi, không cần lùm xùm vậy chứ? Anh cũng biết người nhà em còn chưa có phản ứng mà.”
Sau khi Tịch Lạc Thiên trở về, gia đình nhà họ Tịch vẫn không có phản ứng gì. Rốt cục thái độ còn phải đợi nghiên cứu thêm nên hiện tại bọn họ tốt nhất không nên đùa gì đó quá phách lối. Mặc dù anh cũng rất muốn mặc đồ đôi với Địch Vân đi bộ một vòng để đám tình địch của anh biết khó mà lui.
Địch Vân hôn nhẹ trán Tịch Lạc Ninh, cười nói: “Cơ thể chúng ta là rất xứng đôi. Em quả nhiên là người của anh mà.”
Tịch Lạc Ninh muốn trợn tròn mắt: “Cao hơn em thì đáng gờm lắm hả!”
Địch Vân nén cười nói: “Anh sẽ tập cho em cao ở bên trong.”
Tịch Lạc Ninh giận đến toàn thân run lên, nếu như trong tay có đao, tuyệt đối anh sẽ không chút do dự chém tới.
Địch Vân lập tức nhảy sang bên cạnh, cách anh một đoạn, chạy trốn thật nhanh.
Tịch Lạc Ninh hét tướng lên: “Địch Vân, nếu có bản lĩnh thì anh đứng lại cho tôi!” Tiện tay cầm lấy một vật ném vào người Địch Vân.
“…”
Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh ngây ngẩn cả người.
Bởi vì họ thấy, thứ Tịch Lạc Ninh ném ra là một bộ quần áo tây trang mà tiện thể cũng ném luôn một cái quần lót, lại là quần chữ T màu đen.
Sắc mặt Tịch Lạc Ninh chợt xanh chợt trắng sau đó biến thành đỏ hồng như máu. Vừa bị giận vừa bị xấu hổ. Chủ yếu là anh đuổi theo Địch Vân đến đầu cầu thang, anh ta đang đứng phía dưới, và ở dưới đó có rất nhiều người giúp việc.
Những người giúp việc này lập tức cúi đầu, nhưng tuyệt đối đã thấy được vật bị ném ra.
Địch Vân sượng mặt quay lại mắng: “Một đám vô dụng, đứng ở đây ngứa mắt.”
Đám người giúp việc nín cười, cúi đầu, trong nháy mắt không thấy bóng một ai nữa.
Địch Vân vươn một tay ra, nhặt cái quần lót kia đi lên lầu, an ủi ôm Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh cảm giác tên tuổi anh hùng cả đời mình toàn bộ bị hủy trong tay Địch Vân rồi. Anh giận dữ điên cuồng đánh vào người anh ta.
Địch Vân hắng giọng nói: “Quần lót này là của anh, ném là ném mặt mũi của anh.”
Địch Vân không an ủi còn đỡ, vừa an ủi xong thì càng khiến Tịch Lạc Ninh phẫn uất. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng, quần lót là của anh nên người bị mất mặt cũng là anh! Vậy giờ anh đi thay ngay cho tôi. Hôm nay anh sẽ mặc nó. Nhất định. Phải. Mặc. Nó!”
“…” Địch Vân nhìn sắc mặt Tịch Lạc Ninh, cau mày đè lời phản đối trên miệng xuống.
Sắc mặt Tịch Lạc Ninh vì Địch Vân chịu thay cái quần lót kia mà rốt cục dịu đi không ít. Chỉ là vẫn như trước chẳng đẹp mặt chút nào. Anh luôn rất sĩ diện, sau khi thành ngôi sao lại càng sĩ diện hơn. Một màn lúc này thật sự là quá mất mặt rồi.
Tịch Lạc Ninh không cách nào giận Địch Vân đã chịu nhịn được, chỉ có thể nén cơn giận vào trong người, im lặng không nói một tiếng, không ngừng hừ lạnh để biểu thị sự không vừa lòng của mình lúc này.
Bởi vì tâm trạng Tịch Lạc Ninh không tốt, Địch Vân cũng không kiên trì muốn mặc bộ đồ đôi kia nữa.
Lúc hai người xuất phát thì buổi lễ đã bắt đầu được một phút đồng hồ rồi. Trong khoảng thời gian mấy tiếng chuẩn bị đó, tâm trạng Tịch Lạc Ninh vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Sau khi lên xe, Tịch Lạc Ninh chẳng thèm mở miệng với Địch Vân mà quay qua nói chuyện với Khương Tá.
Tịch Lạc Ninh hỏi: “Bạn nhảy của anh đâu?”
Khương Tá là trợ lý bên người của Địch Vân, thay anh xử lý mọi công việc. Xét tính riêng tư, thì hắn so với quản gia trong nhà còn quản gia hơn.
Kể từ khi Địch Vân ở chung với Tịch Lạc Ninh, Khương Tá trở thành trợ lý riêng của hai người, Văn Hữu giúp anh xử lý chuyện bên ngoài. Địch Vân sau khi xuất hiện ở buổi họp báo xong thì Văn Hữu cũng tự nhiên trở thành nửa người đại diện của anh ta. Dần dần ngay cả chuyện tiểu thuyết của Địch Vân y cũng nhúng tay vào.
Hôm nay Văn Hữu với Khương Tá phân công công việc rất rạch ròi, một trong một ngoài, phối hợp vô cùng hoàn mĩ. Tên lại một tá một hữu, Tịch Lạc Ninh không có chuyện gì thì toàn trêu chọc bọn họ. Không thể không nói, Tịch Lạc Ninh bị bọn Crayon Shin – chan độc hại, chỉ cần thấy hai người đàn ông có chút mờ ám, tự nhiên sẽ bắt đầu YY quan hệ giữa hai người.
Khương Tá mặt không đổi sắc giả ngu, “Chỉ là cánh tay đắc lực mà thôi.”
Từ trong lỗ mũi Tịch Lạc Ninh phát ra tiếng hừ nhẹ, rõ ràng khinh bỉ hắn tránh nặng tìm nhẹ mà.
Khương Tá cảm giác được Địch Vân đang ngó chằm chằm mình nên ánh mắt hắn càng thêm chuyên chú, hắn làm bộ như không nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tịch Lạc Ninh, ân cần hỏi: “Cần hát to lên không?”
Tịch Lạc Ninh không nói gì, Địch Vân nói: “Cần. Em hát rất hay.” Câu cuối cùng rõ ràng là nói với Tịch Lạc Ninh nghe, trên xe của anh ta cũng chỉ mở mỗi bài hát của anh. Mà anh ta nói chuyện với Tịch Lạc Ninh trước coi như giảng hòa với anh.
Tịch Lạc Ninh thấy Địch Vân đã mở miệng trước, anh cũng không cần kéo căng quan hệ hai người thêm nữa, nếu cứ già néo đứt dây lại khiến người khác chế giễu. Thế nên nghiêm mặt nói một câu: “Nói nhảm, tất nhiên tốt hơn anh rồi.”
Địch Vân một chút cũng không vì bị khinh thường mà tức giận, thản nhiên nói: “Kia không phải chuyên môn của anh.”
Tịch Lạc Ninh không chút che đậy lườm anh ta một cái, nói: “Hừ, bài hát chủ đề của bộ phim anh luyện đến đâu rồi?”
Bài hát chính của phim “Thần Thám” do Hứa Chí Tường sáng tác nhạc, Địch Vân phổ lời, Tịch Lạc Ninh và Địch Vân cùng biểu diễn. Với tư cách là một tác giả cấp bậc đại thần, Địch Vân phổ lời không quá khó khăn, thế nhưng hát lại là vấn đề.
Cũng không phải anh hát không hay chỉ là song ca cùng Tịch Lạc Ninh, một ca sĩ đã có tên tuổi tất nhiên sẽ không phải chỉ kém hơn một chút mà thôi. Hứa Chí Tường với Tịch Lạc Ninh lại là người yêu cầu cao, cho nên bài hát chủ đề này cho đến giờ cũng không thu âm sẵn, chỉ bảo Địch Vân luyện giọng.
Địch Vân cau mày nói: “Còn thiếu chút chút.” Anh ta là một người không nhận thua, huống chi thua dưới tay Tịch Lạc Ninh, cho nên anh ta dù không thích ca hát, vẫn rất kiên trì luyện tập nhưng luyện giọng cũng không thể một ngày là có thể thành. Cho đến nay anh ta vẫn chưa đạt được trình độ yêu cầu cao như của Tịch Lạc Ninh.
“Từ từ sẽ được thôi.” Tịch Lạc Ninh an ủi anh ta. Dù sao Địch Vân thật sự không phải ca sĩ chuyên nghiệp. Trong trí nhớ của mình, anh chưa lần nào được nghe Địch Vân hát, với một người thích ca hát từ nhỏ như anh tất nhiên không giống.
“Bài này em hát rất hay.”
Tịch Lạc Ninh đắc ý nói: “Bài hát kia em hát không hay lắm.” Một bên vừa lắng nghe một bên vừa nhịp theo bài hát
Nghe xong hai câu, vẻ mặt Tịch Lạc Ninh có chút quái quái.
Nếu như không phải Địch Vân nói trước, Tịch Lạc Ninh cũng chẳng nhớ đến bài hát này, càng đừng nói đến fan fiếc các loại. Trong tất cả các đĩa nhạc thì đây là bài không được yêu thích nhất.
Tịch Lạc Ninh nghi ngờ nói: “Tại sao anh lại thích bài này nhất chứ?”
Địch Vân suy nghĩ một chút, mặt lại treo nụ cười sáng lạn nói: “Bên trong có hương vị của em.”
Tịch Lạc Ninh muốn cười lại không dám cười, nhàn nhạt ừ một tiếng, có chút không được tự nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Trời chiều hơi nghiêng, ánh nắng vàng quất chiếu xuống những nơi quen thuộc trong thành phố, đám người vội vã tan tầm ra về, làn đường bị tắt ự thành một hàng dài không nhìn thấy đuôi, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng còi thúc giục.
“Dạ tiêu” là bài hát duy nhất Tịch Lạc Ninh tự mình phổ nhạc, hơn nữa còn không để ý sự phản đối của tất cả mọi người, cứ thế thêm vào đĩa nhạc.
Sau khi chia tay Địch Vân chừng một năm, vào một đêm nào đó sau khi quay phim về, Tịch Lạc Ninh ôm người mới trong ngực, chợt nhớ đến Địch Vân đã từng đưa đồ ăn khuya cho mình.
Thật ra thì sau khi chia tay với Địch Vân, Tịch Lạc Ninh vội vàng làm việc, thời gian nhớ Địch Vân cũng không nhiều, từ sau khi có người mới, thời gian nghĩ về Địch Vân lại càng thêm ít. Nhưng lần đó nhớ đến Địch Vân lại khiến anh khắc sâu trong lòng, thậm chí còn vì thế mà tự mình viết bài hát.
Khi đó, Tịch Lạc Ninh ở trong ngành giải trí đã lăn lộn rất nhiều, có rất nhiều người tình nguyện đem đồ ăn khuya cho anh, cũng không phải không có những người mới vì muốn anh vui vẻ còn đặc biệt chờ mấy tiếng đồng hồ để đưa, thậm chí còn có người tự mình làm bữa ăn khuya. Nhưng giống Địch Vân, đưa bữa ăn khuya rồi còn bắt anh ăn hết thì không có.
Chỉ cần Tịch Lạc Ninh hơi tỏ ra không thích hoặc không muốn ăn, mặc kệ là ai cũng sẽ không cố ép anh. Tính tình của Tịch Lạc Ninh tất cả mọi người đều rất rõ ràng, chẳng có ai dám chọc giận anh.
Địch Vân cùng những người kia không giống nhau, cho tới bây giờ những người kia đều cố gắng để gặp anh, có khi vì làm bữa ăn khuya cho anh mà bận tíu tít nhưng không kiên trì bắt anh ăn hết như Địch Vân. Tính tình Địch Vân là một nguyên nhân mà muốn tốt cho Tịch Lạc Ninh thì lại là một nguyên nhân khác. Bởi vì Tịch Lạc Ninh thường xuyên bận rộn quay phim không chịu ăn cơm tối, lúc này nhất định nên ăn một chút bữa ăn khuya. Cho nên mặc kệ có phải cãi nhau với Tịch Lạc Ninh hay không, anh ta cũng bắt anh phải ăn hết.
Những người kia đều là lừa dối để làm Tịch Lạc Ninh vui vẻ. Vì một bữa ăn khuya mà cãi nhau với anh thì chắng ai dại gì. Sau khi chia tay với Địch Vân, lần đầu tiên trong đời Tịch Lạc Ninh nhớ về tính tỉ mỉ, dịu dàng của Địch Vân, cho nên điều này khắc rất sâu vào tâm khảm anh.
Về sau có nhiều chuyện linh tinh khác cần phải nhớ nên những điều này không còn khiến anh xúc động mạnh như lúc đó nữa. Thậm chí càng ngày càng nghĩ về nó càng ít, bởi vì Tịch Lạc Ninh thật sự rất bận rộn.
Địch Vân nói có vẻ hời hợt vậy đó nhưng đây chính là thổ lộ với Tịch Lạc Ninh, cái này anh hiểu rất rõ.
Tịch Lạc Ninh cảm thấy rất không được tự nhiên, do đó tầm mắt vẫn im lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Khi bọn họ đến nơi, buổi lễ đã bắt đầu được một giờ rồi. Văn Hữu với Lưu Tuấn đứng dưới tầng chờ bọn họ, vừa thấy xe của hai người đến thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xe dừng lại bên cạnh hai người, Văn Hữu cùng Lưu Tuấn vội vàng đi lên mở cửa xe, chào đón hai đại thần xuống xe.
Lưu Tuấn rất không may mắn lại chọn đúng chỗ bên kia cửa xe của Địch Vân. Y mở cửa xe, thấy đó là Địch Vân, khóe miệng rõ ràng giật một cái, bởi vì nguyên nhân Địch Vân quay “Thần Thám”, y với Địch Vân tiếp xúc không hề ít, nhưng bởi vì Tịch Lạc Ninh thỉnh thoảng cũng giở trò đùa dai, khiến Địch Vân luôn bao che khuyết điểm nên kết quả là Lưu Tuấn chỉ đứng ở xa xa nhìn Địch Vân đi ra.
Địch Vân không có ấn tượng tốt chút nào với Lưu Tuấn. Bởi vì Lưu Tuấn là người đại diện của Tịch Lạc Ninh, những người bạn trai trước của anh chính là do y dẫn đến, hơn nữa ấn tượng đầu tiên anh gặp y không hề tốt chút nào.
Địch Vân từ từ xuống xe, không vui nói: “Tại sao anh còn chưa nghỉ việc nữa. Trình Tuyết Tùng không sợ Ngải Tát phải đóng cửa à?” Nếu như không phải ngại sự cố gắng của Tịch Lạc Ninh, còn có tầng quan hệ kia với Trình Tuyết Tùng, anh ta khẳng định đã sớm đá Lưu Tuấn ra khỏi tầm mắt của mình. Những lời này dường như đều là lời chào hỏi khi hai người gặp nhau.
Lưu Tuấn rất muốn đập thẳng cửa xe vào mặt anh ta, đè gãy đôi chân thon dài kia của anh ta, nhưng lý trí vẫn bắt y phải nhe răng cười với Địch Vân: “Vấn đề tương lai của Ngải Tát không phiền sự quan tâm của đại thần ngài!”
Tịch Lạc Ninh cười nói: “Anh cũng không nghĩ ai kia là thái tử phi sao? Đâu đến phiên chúng ta quan tâm?”
Địch Vân hiểu ý gật đầu.
Lưu Tuấn âm thầm mài răng, kể từ khi dùng cơm với bọn Tịch Lạc Ninh xong, không cẩn thận gọi tên thân mật của Trình Tuyết Tùng, cách gọi thái tử phi cứ như vậy đóng đinh trên đầu y. Mà cái này còn là chuyên môn của đôi chồng chồng nhà Địch Vân.
Vị trí và danh vọng của Lưu Tuấn ở trong giới không hề thấp. Bây giờ còn có quan hệ người yêu với Trình Tuyết Tùng nữa, người muốn làm y vui lòng chẳng hề ít ỏi, ai dám ở trước mặt y đùa giỡn nữa đây? Ngoại trừ đôi chồng chồng hiếm thấy Địch Vân này ra.
Văn Hữu cũng là một trong những đối tượng bị chế nhạo của đôi vợ chồng này, nhìn Lưu Tuấn là có chút đồng cảm, lên lên tiếng thay y giảng hòa: “Ngài Tịch, chúng ta nên lên thôi.”
Tịch Lạc Ninh cười mà không cười liếc nhìn y một cái, Văn Hữu lập tức kinh hãi.
Văn Hữu và Khương Tá đều là trợ lý bên người, nhưng tâm lý của y không hề mạnh như Khương Tá. Khương Tá có thể đứng vững chống chọi với áp lực mà suy đoán Địch Vân với Tịch Lạc Ninh, cũng kịp thời tìm ra cách giải quyết vấn đề. Thế nhưng đáy lòng Văn Hữu lại rất sợ Tịch Lạc Ninh, bây giờ vẫn rất sợ anh. Đó là thói quen đã hình thành từ rất lâu rồi.
Bọn Tịch Lạc Ninh lên tầng, vào thang máy liền nghe thấy tiếng cười đùa truyền ra từ trong phòng tổ chức buổi lễ.
Địch Vân dùng giọng điệu không phân vui buồn nói: “Thật vui vẻ.”
Tịch Lạc Ninh hàm hồ nói: “Cũng không tệ lắm.”
Tịch Lạc Ninh với Địch Vân song song đi vào, ba người Lưu Tuấn cùng mấy vệ sĩ đi theo sau lưng, lập tức hấp dẫn ánh mắt phần lớn số người trong phòng. Tiếng cười cười nói nói vừa rồi rõ ràng nhỏ đi chút ít, nhưng chỉ được vài giây, mọi người rất nhanh đã phản ứng lại, tiếp tục công việc tán gẫu của mình. Chỉ là luôn vô tình cố ý đánh giá hai người, chủ yếu nhất chính là Địch Vân.
Bởi vì gần đây Địch Vân cũng giống Tịch Lạc Ninh là một nhân vật nổi tiếng, không chỉ vì “Thần Thám”, còn có quan hệ với Tịch Lạc Ninh nữa, chủ yếu nhất chính là chuyện Tịch Lạc Ninh ở quán bar tát Địch Vân một cái. Bằng đủ con đường, bằng đủ hình thức truyền ra ngoài, rất nhiều người trong giới muốn thấy mặt thật của anh ta.
Bọn họ thích nhiều chuyện, thích nhiều chuyện về đại thần, lại càng thích nhiều chuyện về hai đại thần cấp bậc sao Hỏa.
Những phóng viên kia cầm máy quay nhắm vào hai người Tịch Lạc Ninh điên cuồng chụp.
Tịch Lạc Ninh cười híp mắt khoát vai Địch Vân, giống như hai người bạn tốt. Bởi vì có độn cho cao lên ở bên trong, mà anh chỉ thấp hơn Địch Vân gần năm phân nên khi hai người đứng cạnh nhau như thế này khiến động tác khoác vai nhau không lộ chút không được tự nhiên chút nào. Ngược lại, bởi vì phong cách của cả hai hoàn toàn khác nhau nên lại càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Địch Vân phối với động tác của Tịch Lạc Ninh, đạp lên thảm đỏ đi vào cùng anh, không chút tiếng động nháy mắt ra hiệu với Khương Tá.
Khương Tá vội vàng gật đầu, thừa dịp mọi người không chút ý, liền đi đến chỗ đám phóng viên.
Phóng viên sẽ không đưa những hình ảnh quá đáng lên báo, nhưng có thể truyền nội bộ hay không lại là chuyện khác. Chỉ cần qua nói chuyện, những phóng viên này sẽ không cố tình tìm chuyện cho mình, đây cũng là một ít việc nên làm, để tránh gây chú ý.
Tịch Lạc Ninh tất nhiên sẽ thấy được động tác của Địch Vân, anh khen ngợi nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy, anh không lăn lộn trong giới giải trí thật sự rất đáng tiếc.” Đây không phải lần đầu tiên anh cảm thán về chuyện này.
“Hừ!”
Bước chân Tịch Lạc Ninh đột nhiên dừng lại, trừ Địch Vân chẳng ai nhận ra cả.
Địch Vân hỏi: “Làm sao vậy?”
Tịch Lạc Ninh cắn răng, giọng nói vô cùng không vui: “Tại sao anh không nói cậu ta cũng sẽ đến!”
“Ai?” Địch Vân đã không cần câu trả lời nữa, bởi vì anh ta đã thấy Diệp Quân Trì đang ở bên kia cười cười với bên này. Địch Vân cau mày, “Anh không biết cậu ấy sẽ đến đây.” Anh với Diệp Quân Trì quả thật rất lâu rồi không liên lạc với nhau.
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh, tay đang khoát trên vai Địch Vân khẽ dùng sức, xoay người đi một hướng khác, đó là hướng phòng nghỉ.
Rất nhiều người thấy rõ ý của Tịch Lạc Ninh, bởi vì anh chưa bao giờ có thói quen đến phòng nghỉ ngơi nên đám người không khỏi ồn ào lên. Tịch Lạc Ninh không khỏi bước nhanh hơn. Anh không muốn ở trước mặt phóng viên mà phải gắng gượng kìm nén tính tình của mình, nhưng không đến nỗi ngay cả chuyện gặp mặt bạn trai cũ của Địch Vân cũng phải làm trước mặt mọi người.
Nhân viên lễ tân vừa mang điểm tâm là trái cây lên, Diệp Quân Trì dẫn đám vệ sĩ theo sau cũng lặng lẽ đi theo Tịch Lạc Ninh vào phòng nghỉ.