Editor: Jung Tiểu Kú
Địch Vân cũng chẳng ở trong phòng, Tịch Lạc Ninh xoay người đi vào phòng làm việc, trên mặt vẫn treo nụ cười mê người.
Địch Vân quả nhiên đang ở phòng làm việc. Tịch Lạc Ninh nín cười đi vào, nhìn vẻ mặt hơi hoảng hốt của Địch Vân mà thản nhiên nói: “Cả đêm không ngủ, không định ngủ hả?”
Địch Vân nằm rạp xuống máy tính, có chút vui vẻ nói: “Chúng ta ngủ cùng chỗ mà.” Anh ta cho rằng Tịch Lạc Ninh sẽ chiến tranh lạnh với mình. Xem ra thật sự anh rất quan tâm đến anh ta.
Ánh mắt Tịch Lạc Ninh dạo một vòng trên người Địch Vân, mỉm cười nói: “Trước ăn gì đó rồi hãy ngủ.”
“Được.” Địch Vân đi vào theo Tịch Lạc Ninh, vươn tay đặt ngang hông anh, phát hiện sắc mặt anh không thay đổi, trong lòng thoáng nghi ngờ, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ vui vẻ nói: “Anh đói quá. Một ngày rồi chưa ăn gì đó.”
Tịch Lạc Ninh sâu kín trả lời: “Ah” Con mẹ nhà anh! Vì trông Diệp Quân Trì mà ngay cả cơm cũng không thèm ăn hả!
Địch Vân quan tâm nói: “Hôm nay muốn ăn gì, anh bảo người ta làm giúp.”
“Sao cũng được.”
Không khí trên bàn ăn rất hài hòa, Địch Vân với Tịch Lạc Ninh đều đi lên tầng, Địch Vân bấm eo anh, cười nói: “Tiểu yêu tinh, em định giở trò quỷ gì thế?”
Tịch Lạc Ninh vuốt cái móng heo kia, nhếch mi nói: “Em làm gì dám giở trò chứ. Nào có như các anh, trong ngoài hợp nhất trêu chọc em đâu.”
“…” Địch Vân sờ sờ mũi một cái, thầm nghĩ Lạc Ninh vẫn còn rất giận!
“Nói đến cùng cũng là lỗi của anh. Anh đừng già mồm cãi láo!” Tịch Lạc Ninh hừ lạnh.
“Ầy…” Địch Vân có chút khó xử. Mặc dù không phải hành vi cố ý gì nhưng quả thật anh ta được hưởng thành quả mà nó mang lại.
Sắc mặt Tịch Lạc Ninh càng ngày càng lạnh, một cước đạp cửa phòng ngủ, nghiêng người chờ Địch Vân đi vào.
Địch Vân hơi lưỡng lự nhưng vẫn bước vào.
Tịch Lạc Ninh xoay người khóa nắm cửa lại, nhìn Địch Vân từ trên xuống dưới, “Cùng tắm nha?”
“Tiểu yêu tinh, em muốn quyến rũ anh hả?” Địch Vân cười.
Trong lòng Tịch Lạc Ninh cười lạnh, trên mặt lại vẫn treo nụ cười vạn người mê, “Vậy thì sao?” Xoay người cái đi thẳng vào phòng tắm.
Địch Vân hấp tấp đuổi theo, “Honey, anh tắm cho em nha Hôm nay em thật nhiệt tình đó!”
“Ừ” Tịch Lạc Ninh cũng chẳng quay đầu lại trả lời.
Hai người cùng nhau tắm, nhưng lại mang hai suy nghĩ khác nhau.
Địch Vân thấy làn da trắng nõn, mịn màng mà không rời mắt đi được. Lại nhớ tới một màn trong xe kia, trong lòng không nhịn được khẽ rung động.
Tịch Lạc Ninh đến gần Địch Vân, khẽ cắn liếm lỗ tai của anh ta, nói: “Vân yêu quý, hôm nay em tới phục vụ anh được không?”
Địch Vân liếc mắt nhìn anh, “Tiểu yêu tinh, hôm nay em là lạ.”
“Bởi vì em giận.” Tịch Lạc Ninh rất thành thật.
Địch Vân chọn mi, có vẻ như mơ hồ đoán Tịch Lạc Ninh định giở trò gì đó, đè kích động trong lòng xuống, muốn đẩy Tịch Lạc Ninh ra.
Tịch Lạc Ninh cũng đoán được động tác của Địch Vân nên sớm quấn lấy anh ta như một con bạch tuộc, động tác vô cùng nhiệt tình, giọng nói cũng lạnh dần: “Địch Vân, nếu anh đẩy em ra, vậy đừng nghĩ sẽ ôm lại nữa.”
Động tác của Địch Vân ngừng lại.
Giọng Tịch Lạc Ninh nhẹ nhàng, “Em không muốn chúng ta giẫm lên vết xe đổ một lần nữa, cho nên anh có tự nguyện không?”
Địch Vân đẩy ngược cái ôm vào, cơ thể cũng không còn cứng ngắc nữa. Anh không nỡ mất Tịch Lạc Ninh, nhưng có một số việc không phải muốn là có thể làm được. Bởi vì biết rõ hậu quả của việc từ chối thẳng nên mới không dám xem nhẹ điều đó, “Anh cần thời gian.”
Tịch Lạc Ninh buông Địch Vân ra, không chút nào che giấu thất vọng của mình, tắm rửa thật nhanh, rất thất vọng đi ra khỏi phòng tắm.
Địch Vân vẫn luôn ngồi trong bồn tắm đến tận khi nước lạnh lẽo. Một lúc sau mới quấn khăn đi ra ngoài, anh ta cảm thấy nên nói chuyện tử tế với Tịch Lạc Ninh một lần.
Tịch Lạc Ninh nằm trong chăn đưa lưng về phía cửa phòng tắm, trong phòng chỉ mở một cái đèn bàn, ánh đèn mờ nhạt khiến bóng lưng Tịch Lạc Ninh càng thêm gầy yếu.
Địch Vân lau khô cơ thể, nhẹ chân nhẹ tay vạch chăn ra rồi bò lên giường, đang chuẩn bị tắt đèn thì một cái bóng bỗng bổ nhào về phía anh ta. Địch Vân lập tức kinh sợ đang muốn đạp một cước thì liếc xéo thấy đó là Tịch Lạc Ninh.
Địch Vân dừng kịp lúc. Nhưng cái tư thế dừng đột ngột này có chút khó xem.
Đương nhiên khi bị Tịch Lạc Ninh bổ nhào vào người thì Địch Vân cảm giác lục phủ ngũ tạng giống như bị đập nát! Hô hấp vô cùng khó khăn.
Địch Vân hơn nửa ngày mới thở một hơi, “Nha… Tiểu yêu tình, suýt chút nữa em giết luôn cái mạng nhỏ này của anh rồi!”
“Ha ha.” Tịch Lạc Ninh ngồi trên người anh ta, giật giật, cười rất đáng yêu.
“Honey…” Địch Vân muốn cười nhạo Tịch Lạc Ninh hai câu nhưng rất nhanh thì nhận ra tình huống của mình, anh ta khó có thể tin được nhìn anh, “Em còng tay anh sao?” Như muốn xác nhận lại, anh dùng sức giật giật tay mấy cái, tay cọ vào tay phát ra tiếng leng keng.
Tịch Lạc Ninh liếm liếm bờ môi, đắm đuối nhìn Địch Vân, “Em cũng không muốn còng anh mà…” Sự tĩnh mịch trong đôi tròng mắt kia đủ để im lặng nói cho anh ta biết suy nghĩ của anh lúc này.
“… Thả anh ra!” Địch Vân có chút giận dữ.
Tịch Lạc Ninh mắt điếc tai ngơ, cúi người bắt đầu □ gặm cắn từ cổ của anh ta, giống như đang nhấm nháp thứ ngon nhất thế gian.
Địch Vân nghiến răng nghiến lợi nói, “Tịch Lạc Ninh, em đừng nghĩ là anh sẽ không tổn thương em nhé!” Hai tay anh ta bị còng cùng một chỗ nhưng hai chân lại được thả tự do. Mặc dù Tịch Lạc Ninh áp chặt trên người anh ta nhưng chỉ cần anh ta muốn cũng lập tức có thể đè anh xuống dưới được.
Chỉ là nếu giằng co như thế nhất định sẽ làm Tịch Lạc Ninh bị thương.
Tịch Lạc Ninh mút điểm hồng nhỏ nhô lên ở trước ngực Địch Vân, có chút bịn rịn xoa eo Địch Vân, “Honey, anh phải ngoan ngoãn theo em, em muốn đưa hai ngón vào cửa sau của anh, nếu không được …” Tịch Lạc Ninh không nhịn được hơi tăng lực ở tay lên, nếu như Địch Vân không ngoan ngoãn … Tịch Lạc Ninh nhắm chặt hai mắt lại, “em sẽ làm cho đến khi anh ngoan ngoãn thì thôi!”
Nói xong Tịch Lạc Ninh liền vùi đầu tiếp tục nghiệp lớn của mình.
Địch Vân cảm thấy hình như đã nghe những lời này ở đâu rồi, vắt óc nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới buổi tối ngày đó, anh ta cũng dùng những lời này để uy hiếp Tịch Lạc Ninh phải kết hôn với mình.
Tịch Lạc Ninh rất thích việc để lại dấu hôn trên người đối phương, mà da Địch Vân lại rất nhạy cảm, rất dễ để lại dấu. Không đầy một lát, nửa người của Địch Vân đã chi chit… không tìm được từ để hình dung nữa.
Địch Vân không cần nhìn cũng biết người mình đã trở thành bộ dạng gì, anh ta thở dốc mắng Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh cứ lờ như không nghe thấy, kiên nhẫn làm chuyện của mình.
Tịch Lạc Ninh cũng không phải tình nhân dịu dàng, bởi vì không có nhiều kiên nhẫn nên số lần dùng thuốc bôi trơn giúp người tình chuẩn bị có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng riêng lần này, với Địch Vân anh đặc biệt kiên nhẫn.
…
Vốn còn muốn thử những dụng cụ *** mà Trình Tuyết Tùng gửi đến nhưng vừa nhìn đến Địch Vân, ý định đó đã tắt ngắm. Anh chỉ nghĩ muốn làm thật tốt với Địch Vân mà thôi.
Nếu như lúc trước Địch Vân đồng ý, vậy có khi còng tay anh cũng chẳng dùng làm gì.
Tịch Lạc Ninh đang mơ màng mây mưa với Địch Vân, đang lúc vô cùng hưởng thụ thì một cảm giác lạnh lẽo, uốn cong như con rắn, lắt léo trườn lên cổ anh, siết chặt đến nỗi khiến anh không thể thở nỗi, lập tức anh từ trong mộng tỉnh lại.
Mở choàng mắt ra. Đối diện anh chính là đôi mắt đầy lửa giận của Địch Vân.
Tịch Lạc Ninh cười trừ: “Honey, anh tỉnh rồi sao?”
Địch Vân hằm hè nhìn anh giống như chỉ một giây sau sẽ hé miệng, cắn đứt luôn cổ anh.
Tịch Lạc Ninh sờ lên cổ, vội ho một tiếng, rời mắt đi chỗ khác, lại nhìn đến ***g ngực đầy dấu hôn của Địch Vân, cảm giác ngọt ngào cùng thỏa mãn truyền đến từ đáy lòng khiến anh lâng lâng đến tận khi nghe được tiếng rít giận dữ của Địch Vân: “Tịch Lạc Ninh!”
“Há. Vân cục cưng, cơ thể có khó chịu không? Có muốn em giúp anh xoa một cái không?” Tịch Lạc Ninh kịp phản ứng, cười hì hì nói xong, trong mắt đầy thỏa mãn cùng đắc ý mà ngay chính anh cũng không nhận ra.
Giương mặt Địch Vân thoáng cái tối thui.
Sự phẫn hận của Địch Vân chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng thoải mái của Tịch Lạc Ninh. Anh lật người lại, ôm Địch Vân, tay bắt đầu sờ mó hông của anh ta. Hôm qua anh đã rất cẩn thận nhưng vẫn làm anh ta bị thương.
Ngày hôm qua đã xoa thuốc cho Địch Vân, hôm nay sợ rằng vẫn còn khó chịu. Anh một chút cũng không chờ mong sẽ được nhìn thấy gương mặt tươi cười của Địch Vân.
Tịch Lạc Ninh không phải một người cẩn thận, dịu dàng nhưng năng lực học tập rất tốt.
Bình thường Địch Vân đối với anh thế nào, anh sẽ làm y như vậy với anh ta, sai phòng bếp chuẩn bị cháo trắng, cũng tự mình đút cho Địch Vân ăn.
Địch Vân giận dữ, lúc ăn cháo, mắt vẫn luôn trừng Tịch Lạc Ninh, không ngừng bới móc: “Này cũng được sao?”
“Heo. Sao không nếm thử trước đi!”
“Bỏng chết rồi…”
“Khó ăn chết đi được…”
…
Sự kiên nhẫn đáng thương của Tịch Lạc Ninh thiếu chút nữa bị Địch Vân đốt sạch, một chén cháo rốt cục húp thấy đáy rồi. Tịch Lạc Ninh rõ ràng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đột nhiên anh cảm thấy ở mặt trên thật khổ.
Bởi vì quá khứ vị trí của anh và Địch Vân đảo ngược nhau mà.
Tịch Lạc Ninh bắt đầu lo lắng vấn đề sau này. Đối với Địch Vân nên nhẹ nhàng một chút, nếu không lại gặp phải cảnh gậy ông đập lưng ông như vừa rồi.
Ăn cơm xong chính là thời gian của xoa bóp.
Địch Vân mỗi lần làm xong đều xoa bóp giúp Tịch Lạc Ninh, cũng làm anh thoải mái đến mức muốn ngủ luôn.
Địch Vân thế mà lúc này lại càng mắng ghê hơn: “Em heo ấy hả. Có thể mát xa không thế!”
“Tịch Lạc Ninh, ăn ít cơm một chút cho anh. Ăn nhiều dùng sức mạnh vậy sẽ chết anh đấy?”
“Chưa ăn cơm sao. Sao nhẹ thế hả!”
“Có biết mát xa không thế…”
Mát xa nửa giờ, Địch Vân cũng mắng nửa giờ. Tịch Lạc Ninh mệt mỏi xoa xoa bờ vai đau nhức thế mà Địch Vân còn ghét bỏ, “Kĩ năng mát xa của một đứa con nít còn tốt hơn em nữa…. Vẻ mặt gì đó. Anh muốn uống nước.”
Tịch Lạc Ninh nhẫn rồi lại nhịn, đi rót nước cho Địch Vân.
“Nước sao lại nóng như vậy… Một chút cũng chẳng để ý… thật khó uống quá…”
Tịch Lạc Ninh muốn gào ầm lên. Nước sôi thì có gì khó hay không khó uống chứ. Nhưng anh không mắng ra tiếng được.
Bởi vì…. Những lời này đều là lời Tịch Lạc Ninh đã từng nói trong quá khứ. Hôm nay Địch Vân chỉ mượn cơ hội trả lại toàn bộ cho anh thôi.
Hóa ra tính tình anh lại khiến người khác khó chịu như vậy?
Tịch Lạc Ninh bắt đầu nghĩ lại.
Lúc Tịch Lạc Trầm gọi điện thoại tới, Tịch Lạc Ninh đang nghĩ cách thương lượng thế nào với Địch Vân về vấn đề trên dưới sau này.
Ngày hôm qua anh bắt đầu sau đó Địch Vân không nghĩ ra cách làm thay đổi suy nghĩ của anh nên đành nhăn nhăn nhó nhó tiếp nhận. Lần thứ hai thì Tịch Lạc Ninh cởi bỏ còng tay luôn, toàn bộ quá trình cơ thể Địch Vân đều cứng ngắc nhưng vẫn cố gắng phối hợp với anh, còn vô cùng không được tự nhiên thẹn thùng thỏ thẻ một câu: “Em nhẹ một chút đi…”
Tịch Lạc Ninh nghĩ đến câu “em nhẹ một chút đi” liền kích động muốn phun máu mũi, cảm thấy vì một câu này mà bị Địch Vân mắng thêm hai câu nữa, sai sử thêm hai lần nữa cũng đáng giá. Anh vẫn cứ làm việc mình phải làm mặc kệ nửa câu mắng người phía sau của anh ta.
Tịch Lạc Trầm là anh cả, lớn lên nhã nhặn, nhưng tính cách lại vô cùng trưởng giả.
Tịch Lạc Ninh ấn nút nghe máy còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Tịch Lạc Trầm đã dùng giọng ra lệnh: “Sau nửa giờ, khách sạn Cẩm Giang. Mang theo Địch Vân.” Không đợi Tịch Lạc Ninh phản ứng, đã cúp điện thoại rồi.
Tịch Lạc Ninh nghe tiếng tút tút trong điện thoại, không nói nên lời. Thật ra anh cũng không phải bẩm sinh đã xấu tình mà do những người xung quanh đều là một đám có tính tình nóng nảy mới tạo nên một con người xấu xa như bây giờ.
Mặc kệ thế nào, Tịch Lạc Trầm đã gọi điện thoại đến nói muốn gặp Địch Vân vậy nhất định bọn họ phải đi.
Nhưng là, cơ thể của Địch Vân lúc này … Tịch Lạc Ninh cảm thấy lần sau cần phải nhẹ nhàng hơn nữa.
Bởi vì cơ thể không thoải mái mà lại phải ra ngoài, Địch Vân tức giận đến không còn lời nào để nói nữa. Mãi đến cổng khách sạn Cẩm Giang, một câu Địch Vân cũng không nhả ra trước mặt Tịch Lạc Ninh.
Lúc xuống xe, sắc mặt Địch Vân có dịu một chút giống như con người vừa rồi không thèm liếc Tịch Lạc Ninh không phải là anh ta.
Tịch Lạc Ninh hơi an tâm, xem ra trong lòng Địch Vân mặc dù vẫn khó chịu nhưng cũng biết cái gì quan trọng hơn, sẽ không vì tức giận nhất thời mà ảnh hưởng tương lai sau này của cả hai.
Trong lòng Tịch Lạc Ninh nghĩ, Địch Vân quả là yêu anh mà. Anh bị lừa mới cam tâm tình nguyện nằm dưới, Địch Vân thế mà lại hoàn toàn tự nguyện.
Tịch Lạc Ninh nghĩ tới đây ánh nhìn Địch Vân lại càng thêm dịu dàng. Tịch Lạc Ninh tự động bỏ qua những nguyên nhân khách quan cùng lời xin lỗi lẽ ra mình phải nhớ đến.
Bị phục vụ viên dẫn vào bên trong, Tịch Lạc Trầm còn chưa tới, món ăn lại lục tục được đưa lên. Tịch Lạc Ninh rất im lặng. Anh có thể tưởng tượng, Tịch Lạc Trầm tự mình tới đây rốt cục là phải sắp xếp thời gian khó khăn như thế nào.
Địch Vân uống xong một chén trà, Tịch Lạc Trầm còn chưa tới, “Anh Cả lúc nào tới?”
Tịch Lạc Ninh nhìn thời gian một chút, “Hai phút.” Tịch Lạc Trầm rất đúng giờ, sẽ không đến quá sớm cũng không đến quá muộn.
Địch Vân an ủi vỗ vỗ lưng Tịch Lạc Ninh, “Không có chuyện gì.”
“…Nha.” Anh vẫn luôn nghĩ cũng chẳng có chuyện gì đâu. Dù sao trong lòng anh cũng đã quyết định thế rồi, người nhà làm sao ảnh hưởng đến anh được. Nhưng Địch Vân an ủi anh lại khiến anh rất hưởng thụ.
Ôm chặt eo Địch Vân hôn lên.
Địch Vân rất nhanh đảo khách thành chủ, hai người đang trong lúc tranh giành cao thấp, kịch liệt vô cùng thì “Khụ khụ…” Một tiếng ho không được tự nhiên vang lên.
Hai người nháy mắt tách nhau ra, kinh ngạc nhìn cửa ra vào, Tịch Lạc Trầm đang đứng ở trước đó, bên cạnh còn có hai người nữa.
Con mắt Tịch Lạc Ninh hơi nghiêng, vừa vặn đụng phải ánh mắt hơi nghiêng của Địch Vân. Hai người đều có chút bất đắc dĩ.
Địch Vân mặt không đổi sắc, đứng lên, đi ra ngoài nghênh đón: “Ông nội, sao ông đến đây?” cũng chào anh trai và bố của Tịch Lạc Ninh: “Cha, anh.”
Tịch cha đột nhiên có cảm giác muốn đánh con trai mình. Trong lòng rất không được tự nhiên, sắc mặt lại không hề thay đổi, gật gật đầu coi như đáp lại.
Tịch Lạc Trầm nháy mắt mấy cái, ánh mắt kia có chút trêu chọc, xem ngay trước mặt ông nội nhà họ Địch, hai người sẽ nói gì.
Tịch Lạc Ninh cũng đi qua chào hỏi từng người một, rất nghi hoặc nhìn Tịch Lạc Trầm. Anh không nghĩ tới cha mình cùng ông cụ lớn nhà họ Địch cũng đến. Từ sau khi Tịch Lạc Thiên trở về, vẫn không có chút động tĩnh nào, cũng không làm ầm lên nên anh không biết thái độ hai nhà đối với chuyện này. Hôm nay hai nhà lại cùng đến…
Không để Tịch Lạc Ninh suy nghĩ nhiều, ông cụ lớn nhà họ Địch được Địch Vân đỡ ngồi bên cạnh chỗ của Tịch Lạc Ninh, anh đành phải vui vẻ chào hỏi. Ông cụ đã hơn tám mươi tuổi nhưng nhìn vẫn rất khỏe mạnh, giọng nói cũng rất vang.
“Thật sự là đứa trẻ tốt.” Ông cụ nhà họ Địch ngồi xuống liền kéo tay Tịch Lạc Ninh khen không ngớt lời, cảnh này có chút giống khi người lớn trong nhà gặp con dâu tương lai. Đấy chính là hài lòng và vui vẻ.
Cha Tịch lập tức khiêm tốn vài câu.
Địch Vân và Tịch Lạc Ninh một trái một phải ngồi bên cạnh ông cụ. Tịch Lạc Ninh một bên gắp thức ăn cho ông, một bên cung kính trả lời từng câu hỏi của ông.
Ông cụ vẫn luôn cười ha hả, hỏi mấy chuyện linh ta linh tinh khác.
Tịch cha và Địch Vân thỉnh thoảng cũng chen vào một câu, Tịch Lạc Trầm thì hầu như im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng có tiếp lời, nhưng đều là chế nhạo hai người, tựa như vẫn rất để ý đến chuyện khi nãy hai người không nhìn trước sau mà hôn nhau.
Không khí trên bàn cơm rất ấm áp. Nhưng sự vui vẻ hòa thuận kia lại chẳng khiến nội tâm anh bình tĩnh chút nào.
Hai nhà không phải gặp mặt, cùng ăn một bữa cơm chỉ để nói chuyện phiếm đó chứ? Nhưng tiếc là hai người lớn chẳng nói lời nào, anh với Địch Vân cũng không tiện hỏi, chỉ có thể giả ngu giả ngơ vui vẻ ăn cơm.
Mãi đến khi cơm nước xong xuôi, ông cụ lớn nhà họ Địch mới lấy một sợi dây chuyền phỉ thúy ra đưa cho anh.
Sợi dây chuyền này tinh tế, nhẵn nhụi, không tì vết, trong suốt vô cùng, màu xanh biếc thuần khiết, rải đều khắp nơi, màu sắc sáng ngời, chế tác tinh sảo, là một sợi dây chuyền phỉ thúy có thể xưng là đế vương thứ thiệt. Phỉ thúy là cực phẩm trong các lại ngọc bích, lại thêm màu xanh đế vương cùng sự khéo léo của thợ thủ công… quả thật chính là thứ có tiền cũng không mua được. Nhưng giá trị không nhỏ cũng không phải điểm quan trọng, quan trọng là – đây là một sợi dây chuyền Anh Vũ.
Phỉ thúy Anh Vũ là làm có đôi có cặp, thể hiện sự hòa hợp, phần lớn đều là do người lớn trong nhà đưa cho con trai con dâu của mình.
Tịch Lạc Ninh kiếm chế kích động trong lòng, nhìn Tịch cha một cái, thấy ông khẽ gật đầu với mình, anh mới nhẹ nói cảm ơn rồi nhận lấy. Sợi dây chuyền lạnh buốt, trong suốt, khiến trái tim Tịch Lạc Ninh dần dần bình tĩnh trở lại.
Ông cụ nhà họ Địch tặng đồ cho anh ngay trước mặt cha mình mà cha cũng chẳng phản đối đã nói rõ bọn họ chấp nhận chuyện anh với Địch Vân kết hôn. Như vậy sao anh không vui vẻ cho được chứ!
Sức khỏe ông cụ nhà họ Tịch không tốt như ông cụ nhà họ Địch, hôm nay không tới nhưng vẫn tặng lễ vật, cũng là phỉ thúy, là sợi dây chuyền cầm tinh của Địch Vân, đại biểu cầu phúc bình an.
Tịch Lạc Ninh đoán hai ông cụ đã thông đồng với nhau từ trước rồi.
Tiễn mấy người kia xong hai người cùng về nhà. Trên mặt Tịch Lạc Ninh vẫn luôn treo nụ cười tươi rói.
Sắc mặt Địch Vân thì có chút quái dị. Chắc là cũng muốn bí xị một chút để thể hiện bản thân tức giận nhưng không cách nào làm được.
“Honey. Anh nói chúng ta có phải rất may mắn không?” Mặc dù đằng sau nhất định có sự giải thích và giúp đỡ rất nhiều của bọn Địch Phong nhưng thật sự là vô cùng may mắn. Gia đình bình thường còn không tài nào chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái huống chi gia đình bọn họ. Trong lòng Tịch Lạc Ninh vốn không ôm chút hi vọng nào, không nghĩ tới a không nghĩ tới a.
Địch Vân hừ lạnh từ trong lỗ mũi: “May mắn cái gì. Không được chấp nhận mới lạ đó.” Nói xong, chính anh ta cũng cười! Mặc dù ông cụ Địch có ám chỉ bọn họ đừng quá phô trương, chỉ cẩn hai người đi kết hôn thôi, sau đó tìm thời gian thích hợp, hai nhà sẽ gặp nhau ăn bữa cơm đạm bạc nhưng đúng là rất khó có được. Địch Vân đã nghĩ, cả đời này mình sẽ không bao giờ được mang Tịch Lạc Ninh về nhà tham gia cuộc họp mặt hằng năm.
“Cho nên, chúng ta tương thân tương ái, đầm ấm, hạnh phúc, mỗi người một lần ha?” Tịch Lạc Ninh từ sau khi có ý định, trước còn khó mở lời, hiện tại thì dễ rồi.
Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của kết hôn sao?
Địch Vân biến sắc, từ chối như đinh đóng cột: “Không được!”
“Anh…” Tịch Lạc Ninh vừa muốn giận, điện thoại trong tay anh lại vang lên. Bởi vì đi ra ngoài gặp Tịch Lạc Trầm, nên anh mới mang theo điện thoại bên người.
“Alo!” Bởi vì khó chịu với thái độ của Địch Vân nên giọng điệu Tịch Lạc Ninh cũng chẳng dễ nghe chút nào.
Trình Tuyết Tùng ở bên kia dừng một chút, “Ai nha nha, tâm trạng sao tàn bạo thế này?”
“Há. Là anh hả!” Tịch Lạc Ninh lười biếng đáp.
“Những thứ kia thích không?”
Tịch Lạc Ninh hàm hồ nói: “Ừm… cũng được!”
Trình Tuyết Tùng cười lớn, khiến Địch Vân đang ngồi ở bên cạnh cũng nghe thấy được.
Địch Vân dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm điện thoại Tịch Lạc Ninh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ở đầu kia của di động.
Tịch Lạc Ninh cảm thấy bàn tay đang cầm điện thoại bị đâm cho rất khó chịu, chủ yếu là ánh mắt Địch Vân quá trần trụi, theo bản năng Tịch Lạc Ninh treo điện thoại.
Địch Vân hừ lạnh nói: “Ngày mai cắt gã ra nhắm rượu!” Chắc chắn trong lòng hận chết Trình Tuyết Tùng rồi.
“… Tùy anh.” Bán đứng Trình Tuyết Tùng thì sao chứ, Tịch Lạc Ninh hoàn toàn không cảm thấy áp lực.
“Hừ!”
Tịch Lạc Ninh nhìn trời. Được rồi! Nể phần hôm qua anh tự dâng mình em sẽ đại nhân đại lượng cho anh ngạo kiều một lần.
Tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Địch Vân không đợi Tịch Lạc Ninh phản ứng liền đoạt lấy, vừa nối máy liền quát: “Anh muốn chết!”
“… Đại thần.”
Không phải Trình Tuyết Tùng, Địch Vân rõ ràng có chút tức giận: “Chuyện gì?”
Nghe thấy anh ta có vẻ đang bực mình, Trầm Tiếu đơn giản nói vắn tắt ý đồ của mình.
Địch Vân nghe xong, thể hiện đã biết rồi, sau đó liền cúp điện thoại. Đưa di động cho Tịch Lạc Ninh buồn bực nói: “Người tìm em nhiều thật đó nha!”
Tịch Lạc Ninh khiêu mi nói: “Người xuất sắc như em đây có nhiều người thầm mếm cũng bình thường thôi mà… Cho nên, anh cần phải quấn em chặt vào, đừng để em có cơ hội ngoại tình đó. Nếu cần thiết… anh có thể dâng tiểu PP của mình cũng được đó.”
Địch Vân cả giận nói: “Em đã đính hôn rồi còn muốn ngoại tình! Em muốn tiểu PP của anh hả!”
“Chẳng lẽ anh không muốn à!”
Địch Vân đương nhiên nói: “Tiểu PP của em chính là của anh!”
Nội tâm lái xe rơi lệ: Hai người nói chuyện có thể riêng tư chút được không?
Tịch Lạc Ninh cũng phát hiện ở đây có người ngoài, hắng giọng nói sang chuyện khác: “Vừa rồi ai gọi tới?”
Địch Vân liếc nhìn anh: “Trầm Tiếu.”
“Chuyện gì?”
“Thứ sáu tuần sau offline.”
Tịch Lạc Ninh rất kinh ngạc: “Đăng kí xong thì vừa kịp trở về.”
Địch Vân hừ lạnh, cầm hai tay Tịch Lạc Ninh không nói gì.
Tịch Lạc Ninh cười tủm tỉm đan mười ngón tay với anh ta.
Khóe miệng Địch Vân khẽ nhếch cao.