Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

“Hôm nay may mắn gặp được tiểu bất điểm nhi, thật ra chúng ta đều tính toán xuất chiêu sát thủ cuối cùng rồi!” Pháp sư Trì Phong trong bộ pháp bào dính đầy mồ hôi, run rẩy nói.

“Sao cơ?” Nguyên Bảo không rõ hỏi, nguyên lai bọn họ còn có đòn sát thủ sao lại không sử dụng tới?

“Chính là đoàn diệt, tập thể về với ông bà!”Trúc Can thay Nguyên Bảo giải thích nghi hoặc.

“A?” Nguyên Bảo kinh ngạc, hai mắt trừng lớn, đây… đây là đòn sát thủ? !

Thấy Nguyên Bảo tựa hồ không hiểu rõ ý tứ, Trì Phong lại giải thích thêm một chút: “Bởi vì chúng ta cấp bậc quá thấp, đấu không lại Cự Mãng, hơn nữa đồng đội cũng không ngừng tử vong nên bị giáng cấp, nếu vậy chẳng thà toàn thể về thành sống lại, như vậy là có thể thoát khỏi trạng thái chiến đấu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ta phải chết và trở về thành trước!” Như vậy thì những người còn lại sẽ không có ai giúp cho sống lại, chỉ có thể về thành sống lại.Bất quá, cảm giác khi tử vong quả thực chẳng hảo chút nào, cho nên bình thường chỉ khi đã tận hết sức không có khả năng nào khác mới nghĩ đến chuyện nếm thử tư vịtử vong.

“Thì ra là thế!” Bảo Bảo rốt cục hiểu được . Đột nhiên, trên cổ tay truyền đến chấn động, có người gọi mật kênh cho hắn!

Mở kênhra, còn không đợi hắn thấy rõ là ai, chợt nghe thấy một tiếng rống to: “Tiểu Nguyên Bảo, ngươi chạy đi đâu rồi?” Làm Bảo Bảo sợ tới mức tay cũng run lên, vội nhìn xem, nguyên lại là Oa Oa Ngư. Hắn muốn trả lời, lại nhất thời ngập ngừngdo vẫn không rõ nơi này tột cùng là nơi nào, đang lúc chần chừ, lại nghe Oa Oa Ngư hô to: “Bảo Bảo, Bảo Bảo, mau trở lại, hôm nay phải mang ngươi đến trú địa của chúng ta nga!”

“…” Nguyên Bảo hắc tuyến, Oa Oa Ngư người này, thế nào lại cũng dám gọi hắn Bảo Bảo?!Bất quá, hắn tuy rằng đã gia nhập Ngạo Thị Thiên Hạ, nhưng quả thật chưa từng đến trú địa lần nào.”Hảo a, ta lập tức trở lại!”Phải nhanh chóng trấn an hắn một chút, bằng không hắn lại muốn la to.

“Ngươi ở đâu?Muốn ta cùng Phi Thiên Ngư đi đón ngươi không?” Oa Oa Ngư giống như đang ăn cái gì đó, lời nói bắt đầu mơ hồ không nghe rõ, tựa hồ đang có người cùng hắn cãi nhau.

“Không cần!” Nguyên Bảo lập tức cự tuyệt, trong lòng vẫn còn nhớ tới sự khủng bố của mọi người trên bàn ăn tối hôm qua, hoàn toàn đảo loạn ấn tượng tốt đẹp của hắn đối với người trong đại bang phái.

“Bảo Bảo, bé ngoan phải đúng giờ về nhà nga!” Trên kênh lại đột nhiên phát ra một thanh âm, nghe tựa hồ là Phạm Thiên, phó bang chủ.

“Bảo Bảo, chỗ ngươi còn đồ ăn không? Ta thật nhớ tay nghề của Bảo Bảo!” Lần này chen vào nói hình như là Phần Thiên, làm như rất đáng thương mà kêu đói!

“…” Nguyên Bảo một đầu đầy hãn, “Ta lập tức trở về!” Sau đó, cũng không trông nom bên kia phản ứng như thế nào, trước tiên đóng lại mật kênh, sau đó xin lỗi Trì Phong bọn họ, nói: “Thực xin lỗi, bằng hữu của ta đang tìm, ta phải đi rồi!”

“Tiểu bất điểm nhi đã gia nhập bang phái sao?” Đông Qua hỏi. Bởi vì trong trò chơi này, người chơi có thể lựa chọn che dấu tên cùng tên bang pháicủa mình, cho nên Đông Qua bọn họ không biết được thông tin của Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo gật đầu, ngày hôm qua mới vừa gia nhập, nhưng chắc là không cần phảinói rõ.

“Hảo đáng tiếc, đã chậm mất một bước mà!” Xa Thần tiếc nuối trảo trảo tóc, bọn họ cũng hy vọng có thể cùng Nguyên Bảo ngoạn, nói thật, bọn họ đối Nguyên Bảo có cảm giác phi thường tốt.

“Vậy a, như vậy đành phải thêm Hảo Hữu, tiểu bất điểm nhi chắc sẽ không cự tuyệt chứ?” Trì Phong cười cười.

Nguyên Bảo lắc đầu, mở ra bảnghệ thống, tự mình thêm vào danh sách sáu hảo hữu. Ân, bảng hệ thống của hắn càng ngày càng phong phú, thật tốt! Bất quá, hắn thật sự nhỏ bé sao? Những người này không gọi hắn tiểu Nguyên Bảo, Bảo Bảo, thì lại là tiểu bất điểm nhi, không có ai gọi đích danh Nguyên Bảo của hắn! Ngẫm lại, vẫn là cảm thấy không ổn mà!

“Chúng ta bình thường không có địa điểm đánh quái cố định, cho nên về sau cứ dùng mật kênh liên hệ đi, khi nào muốn thì gặp, lần sau tái kiến, tiểu bất điểm nhi nếu đã có sự hãy mau đi trước đi!” Trì Phong đại ca vỗ vỗ vai Nguyên Bảo.

“…” Trọng Kiếm thì muốn nói gì đó, nhưng chỉ mới mở miệng lại nuốt ngược trở về, cái gì cũng chưa nói ra, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp nhìn Nguyên Bảo, cuối cùng đổi phương pháp, thô lỗ nói: “Tái kiến, chính mình cẩn thận một chút!”

Ha hả, cả nhóm người vô thanh khinh tiếu(im lặng cười nhẹ), đối với biểu hiện của Trọng Kiếm đã có chút sáng tỏ.

“Cám ơn, mọi người cũng cẩn thận, tái kiến!” Nguyên Bảo cười,giơ tay vẫy vẫy, sau đó xéHồi thành phù, trở về Thái Thản thành.

Ngoài cửa Vọng Hạc Đình, Nguyên Bảo ngoài ý muốn nhìn thấy bang chủ đại nhân, tựa hồ là đang đợi hắn.

Tuy rằng hắn cùng những người trong Ngạo Thị Thiên Hạ ở chung không quá lâu, nhưng Nguyên Bảo lại có thể nhớ kỹ bộ dáng của từng người, đó là một loại cảm giác không giống với của Du Vân, là…bằng hữuchăng?

“Bang chủ…” Nguyên Bảo không biết nên gọi hắn như thế nào, đành phải xưng hô bằng tước vị.

Ngạo Thiên gật đầu, sửa sai hắn, “Kêu Ngạo Thiên là tốt rồi!”Sau đó xoay người dẫn Nguyên Bảo lên lầu.

Nguyên Bảo đi theo phía sau hắn, cảm thấy được có điểm vui vẻ, người này nhìn như rất lãnh đạm, nhưng cũng là người tốt.

Trong phòng thuê trên lầu, đúng như dự liệu của Nguyên Bảo, đang diễn ra cuộc đại chiến thức ăn.Do đang là buổi sáng nên có vài người còn chưa tới, chỉ có Oa Oa Ngư, Phi Thiên Ngư, Lưu Ly, Thập Bộ cùng Nhất Tiếu, đương nhiên có cả hai vị Phó bang chủ, vẫn như trước chiếm được phần thắng trong tay.

Vừa nhìn thấy thân ảnh Nguyên Bảo phía sau bang chủ đại nhân, mọi người ngừng việc thưởng thực một chút, sau đó toàn bộ chuyển hướng về phía Nguyên Bảo ——

“Bảo Bảo, còn đồ ăn không?” Phần Thiên nhanh tay, là người đầu tiênôm được Nguyên Bảo vào lòng.

“Bảo Bảo Bảo Bảo, đừng để ý tới cái tên xấu xa kia, đến, đến chỗ ca ca này!” Phạm Thiên dùng sức bài khai cánh tay của Phần Thiên, đem Nguyên Bảo kéo vào tay mình.

“Tiểu Nguyên Bảo, ăn a ăn a!” Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư thì trực tiếp sờ mò yêu đái của Nguyên Bảo, cơ hồ muốn sử dũng kỹ năng đạo tặc! Tuy rằng chỉ mới nếm thử qua một lần, nhưng bọn hắn đối với mỹ vị của món ăn do Nguyên Bảo làm nhớ mãi không quên.

“Dừng tay, các ngươi quá đều thật quá phận, chèn chết người ta bây giờ!” Lưu Ly không cam lòng kêu to.

“Được rồi, được rồi, các ngươi đều buông taycho ta!” Không có biện pháp, cuối cùng vẫn là bang chủ đại nhân lên tiếng, đem Nguyên Bảo giải cứu khỏi đám người kia, “Không phải phải trở về trú địa sao?”

Mọi người đành hậm hựcmà quay trở về chỗ của mình, Nguyên Bảo thấy thế, từ trong yêu đái lấy ra một ít thức ăn còn sót lại phân chia cho mọi người. Đánh quái bao nhiêu ngày mới thu thập được bấy nhiêu thức ăn, không nghĩ tới chỉ qua hai lần đã bị đám châu chấu tiêu diệt hết, thật sự là làm cho người thấy sợ hãi!

Oa a, mọi người thỏa mãn ăn lấy ăn để, cách ăn cũng mỗi người một vẻ, Nguyên Bảo vừa quan sát vừa cười thầm. Trong trò chơi, tuy rằng người chơi cũng sẽ cảm giác được sự đói khát, hơn nữa còn phải bổ sung bão thực độ nhưng những người này đối với thức ăn lại chấp nhặt như vậy, thật đúng là có ý tứ, bọn họ trong hiện thực, hẳn đều là những người không lo thiếu ăn thiếu mặc đi, hẳn lả sẽ không biểu hiện khoa trương như vậy mới đúng, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều là mỹ thực khao khách? Nguyên Bảo trong lòng thầm nghĩ.

Chờ sau khi tất cả mọi người thỏa mãn ngồi phịch trên ghế, bang chủ đại nhân trên đầu đã nổi lên vài cái thập tự lộ khẩu(mọi người nhớ cái dấu hiệu tức giận trong manga không, chính là nó đấy), bởi vì bọn người kia lại dám đem phần của hắn cấu xé hết, cũng không biết phân biệt tôn ti ai lớn ai nhỏ gì cả!

Đi qua Truyền Tống Trận, Nguyên Bảo phát hiện mình đang đứng ở một nơi, nói thế nào nhỉ… bên ngoài một thôn xóm hoang vắng.

Thôn này không quá lớn, ba mặt núi vây quanh, hình thành thế tọa ủng đại giao y(ta cũng không biết là cái thế gì, chỉ biết ủng đại giao là cái ghế dựa, hơ hơ). Trong thôn chỉ có chừng bốn mươi gian phòng tử(nhà)được làm từ ván gỗ đơn sơ, phân tán mỗi nơi một ít; có một con đường lớn, thương *** thì chỉ có một hàng thiết tượng(thợ rèn), một hàng tạp hóa, một hàng dược ***; NPC trong thôn cũng không coi là nhiều, đại khái chỉ có một vài nhân viên kỹ thuật trung cấp.

Đây… đây gọi là trú địa của đại bang phái hay sao?Cằm Nguyên Bảo thiếu chút nữa rớt xuống, thế nào mà cảm giác còn tệ hơn thôn trang NPC hắn từng cứu trợ qua? Này… này cũng quá kinh người đi, mọi điều tưởng tượng điều bị tiêu tan a!

“…” Nguyên Bảo hoàn toàn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào thôn trang trước mắt, nói không nên lời! Chắc là hắn lên sai thuyền rồi?Bây giờ quay lại chắc vẫn còn kịp đi?

Từ bang chủ đại nhân, cho tới bọn Oa Oa Ngư, ai náy trên mặt đều có điểm đỏ lên, nhiền thấy biểu tình của Nguyên Bảo, tất cả mọi người đều có chút xấu hổ; chỉ là, trú địa ở tất cả mọi nơi cơ hồ đều là cái dạng này hết, mà bọn hắn đều không coi đây là nhà, cho nên cũng không để ý đến nhiều lắm. Bất quá, tình cảnh đơn bạc này bị bày ra trước mắt Bảo Bảo, vẫn làm bọn hắn cảm giác có chútmất mặt!

“Cái kia, Bảo Bảo, ngươi không nhìn lầm, đây chính là trú địa của nhóm chúng ta!” Phạm Thiên sờ sờ mũi, cười không được tự nhiên.

Bởi vì trong 《Truyền Thuyết 》, nghiêm cấm dùng cách nạp Ngân Tử để kiến thiết trú địa, cho nên Ngạo Thiên bọn họ tuy rằng đều có tiền, có thể đầu tư vô hạn, nhưng cũng không phải có tiền liền giải quyết được vấn đề, muốn phát triển trú địa đều phải tuân theo quy tắc của trò chơi, nếu không đem so với những người chơi bình thường sẽ mất đi ý nghĩa cạnh tranh!(Tay làm hàm nhai, muốn ăn thì phải lăn vào bếp, các anh chỉ muốn vung tiền thì không được)

“Không thể nào?Các ngươi đều ngụ trong loại phòng này sao?” Nguyên Bảo nhìn những phòng tử này thập phần giản dị, cơ hồ như sắp sụp đổ đến nơi, ánh mắt đắc tròn vo, kỹ thuật thật quá kém đi, để hắn tạo phòng còn tốt hơn so với thế này.

“Trong này đại bộ phần đều là do Hệ thống tặng cho, mà trong bang hội người biết Kiến tạo thuật cũng không nhiều lắm, cấp bậc cũng đều rất thấp, cũng không có cách nào khác, những nơi trú địa khác so với nơi này cũng không hơn gì nhiều!” Phạm Thiên giải thích.

… Nguyên Bảo hoàn toàn hết chỗ nói rồi(em bó chi òi), thầm nghĩ Hệ thống thật đúng làkeo kiệt, bủn xỉn, cho chỗ làm trú địa, lại kiến tạo ra mấy phòng tử rách nát nhường này, những người này thật đáng thương! Ngạo Thị Thiên Hạ không phải sẽ kiến thành sao, lấy nơi trú địa này làm tiêu chuẩn, thì so với các tiêu chuẩn để kiến thành vẫn còn kém nhiều, như vậy phải đợi tới khi nào mới có thể kiến thành thành công?Phỏng chừng rất khó, Nguyên Bảo thầm nghĩ.

Đi dạo một vòng quanh thôn, Nguyên Bảo phát hiện người chơi cũng không nhiều, vừa hỏi, mới biết được tất cả mọi người đều ở bên ngoài làm nhiệm vụ hoặc đang luyện cấp, hơn nữa bởi vì trong thôn phòng ốc quá ít, không thể trú ngụ được nhiều người, vì vậy phần lớn đều ngụ ở trong thành.

Những người chơi cùng NPC trong thôn nhìn thấy bọn Ngạo Thiên đã trở về, đều tiến đến ngênh đón, thái độ thực cung kính. Nhưng mà, khi NPC nhìn đến Nguyên Bảo, cũng dị thường kính cẩn, trong đó một vị lại đến gần Nguyên Bảo nói: “Vị này chính là Nguyên Bảo đại nhân? XIn chào, ta là Liễu Nguyên Sinh của Dược Sư hiệp hội, từng nghe sư trưởng nhắc đến tên ngài, có thể nhìn thấy ngài, thật sự là rất vinh hạnh!”

“Nguyên Bảo đại nhân, ta từng là thôn dân ở Kỷ Nguyên thôn, mấy ngày trước ta về thăm người thân, phát hiện thôn xóm trở nên phi thường sung túc, đẹp đẽ, là ngài đã mang đến hạnh phúc cho thôn chúng ta, cho nên thật sự phi thường cảm tạ ngài!” Một tiểu tử khỏe mạnh cũng tiến lên phía trước nói.

“Nguyên Bảo đại nhân…”

Trong lúc nhất thời, Nguyên Bảo đột nhiên bị nhóm NPC vây quanh, làm cho hắn kinh ngạc chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, không biết mình tại sao lại gặp phải việc lạ này? Dược Sư hiệp hội, chẳng lẽ là bởi vì mình đã bái Tái Hoa Đà làm lão sư?Còn cái Kỷ Nguyên thôn kia lại là chuyện gì? Hắn chưa từng nghe nói qua nha?

Nếu nói Nguyên Bảo là kinh ngạc, thì cả đám người Ngạo Thị Thiên Hạ chính là bị chấn kinh rồi, bọn họ đều không nghĩ tới Nguyên Bảo lại được NPC hưởng ứng đến vậy, bọn họ cũng chưa từng nghe NPC nào xưng hô người chơi là “Đại nhân” cả! Nguyên Bảo, đến tột cùng là ai, chẳng lẽ còn có bí mật mà bọn họ không biết sao?

“Cho hỏi, Kỷ Nguyên thôn là ở nơi nào?”Nguyên Bảo rốt cục nghĩ tới hắn từng nhận được ẩn tàng nhiệm vụ, một tiểu thôn nằm ở nơi heo hút, lụi bại cùng nghèo khổ.

“Ở Lạc Gia Sơn!”Tiểu tử kia trả lời.

Quả nhiên, chính là tiểu thôn đó, Nguyên Bảo cười khổ, không nghĩ tới nơi đó lại có tên Kỷ Nguyên thôn, thật làm cho hắn bất ngờ, hắn còn tưởng rằng tiểu thôn kia chính là vô danh nữa chứ! Nhìn lại nơi này, NPC đại khái có hơn trăm người, phải ngụ ở những phòng tử thô sơ này lại làm cho Nguyên Bảo có chút chua xót, trong nháy mắt, hắn đã muốn quên nơi này là trú địa của Ngạo Thị Thiên Hạ, hắn thầm nghĩ phải thay đổi điều kiện sống ở đây một chút. Vì thế, hắn hỏi: “Mọi người có ai biết kiến tạo phòng tử không?”

Xoát xoát, có hai cánh tay giơ lên, “Chúng ta cũng chỉ là kiến trúc sư cấp thấp, không biết Nguyên Bảo đại nhân muốn làm cái gì?”

“Đương nhiên là xây dựng một ít phòng tử kiên cố hơn!” Nguyên Bảo cười cười, nhìn quanh bốn phía, đến lúc nhìn thấy bọn Oa Oa Ngư mới đột nhiên nhớ tới nơi này là trú địa, vì thế có chút ngượng ngùng nở nụ cười, đi qua nói: “Ta có thể xây dựng thêm một ít phòng tử không? Nơi này chỗ ở thật quá ít!”



“Bảo Bảo cũng biết kiến tạo thuật?”Phạm Thiên kinh ngạc, không biết nên nói cái gì.

Nguyên Bảo gật đầu, “Trú địa có hạn chế số lượng phòng ốc cùng diện tích đất đai không?” Hắn phải hỏi rõ ràng mới có thể bắt tay vào làm.

Phạm Thiên lắc đầu, “Chỉ cần không ra khỏi sơn cốc này là được!”

“Ta hiểu rồi!” Nguyên Bảo hiểu được, “PhạmThiên đại ca, hiện tại trong bang có bao nhiêu người biết thuật phạt mộc(đốn củi), thải quáng(lấy quặng)cùng thải tập(thu thập)?Ta muốn chuẩn ít một ít vật liệu gỗ cùng đất đá, cũng cần người hỗ trợ khuân vác.”

“Không thành vấn đề, ta gọi người đi giúp ngươi!”Phạm Thiên thật cao hứng, chạy đi tập hợp mọi người. Trong thôn được Hệ thống trang bị NPC cảnh vệ, cho nên những lúc bình thường, vấn đề an toàn không cần phải lo lắng.

Triệu tập được đủ người, Nguyên Bảo ngay lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm chăm chú hạ bút, bắt đầu đại công trình cải tạo trú địa của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui